Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1091: Nhà họ hoắc kiểm soát khu tây, đã bắt đầu sắp xếp từ nhiều năm trước



Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm, cô trầm giọng nói: “Vậy anh cứ từ từ mà nói, tôi có nhiều thời gian.”

Cừuk Nhạc lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nghĩ đến việc Tần Nguyễn đang có thai, anh ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay cho đỡc thèm rồi thở dài chậm rãi nói: “Nhiều năm trước, lúc mấy đứa vẫn còn là trẻ con mặc quần đùi, ở khu tây có một nhóm trẻ em độta nhiên sở hữu sức mạnh siêu nhiên. Bọn chúng khác với người bình thường, không chỉ có sức mạnh rất lớn, lại còn có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, những đứa trẻ này dần lớn lên, bắt đầu thâm nhập vào những thế lực lớn ở khu tây, bọn chúng không có dã tâm độc chiếm khu tây, nhưng lại coi nơi đây thành nơi tụ tập. Lần trước cô đến khu tây đối phó với người của môn phái Âm Dương, thật ra chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, đám trẻ con có siêu năng lực đi ra từ khu tây đều có năng lực rất mạnh, Ngụy Ân chỉ là một trong số đó.”

Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh như băng, bàn tay đặt trên đùi hơi co lại. Tưởng Lục gia vỗ vai Cừu Nhạc, chậm rãi nói với Tần Nguyễn: “Tôi biết sớm muộn sẽ có một ngày cô sẽ tìm đến đây, khu tây gần đây khá hỗn loạn, tôi đoán cô cũng nên tới.”

Tần Nguyễn nghĩ một đằng khen một nẻo: “Tưởng Lục gia đoán trước mọi việc như thần vậy.”

Tưởng Lục gia bật cười trước lời khen đầy kháy khỉa quen thuộc của Tần Nguyễn, bao nhiêu năm không nghe cô gái này nói kháy mình, bây giờ nghĩ lại vẫn có một chút nhớ nhung.
“Hoắc phu nhân nói sai rồi!”

Tưởng Lục gia được hộ tống bởi đám đàn em, cười lớn tiếng nói chen vào.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Cừu Nhạc lập tức đứng dậy, quay người cúi đầu với Tưởng Lục gia.
Tưởng Lục gia cười lắc đầu: “Không đúng, chỉ là cảm thán cảnh còn người mất mà thôi, ai có thể ngờ rằng cô gái nhỏ bé nhiều năm trước còn lăn lộn trong vũng bùn, bị đàn sói vây quanh lại có một ngày đứng trên đỉnh cao quyền lực và ngắm nhìn toàn bộ thế giới.”

Tần Nguyễn áp chế sự nghi hoặc trong mắt, bình thản nói: “Lời này hơi quá, tôi vẫn chưa có năng lực đó.”

Tưởng Lục gia nói đầy ẩn ý: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu nhà họ Hoắc đại biểu cho cái gì.”
Ông ta khoát tay với Tần Nguyễn, thành thật nói: “Không phải tôi dự đoán như thần, mà là nhà họ Hoắc có khả năng khống chế xu hướng phát triển của những sự vật không biết, bọn họ đứng ở một tầng cao hơn, có tầm nhìn dài hạn, quy hoạch bố cục rất lớn, nhà họ Hoắc đã dự đoán được tình hình bây giờ từ nhiều năm trước.”

Không ngờ lại có bóng dáng nhà họ Hoắc ở trong này, sắc mặt Tần Nguyễn hơi thay đổi, cô ngạc nhiên nhìn Tưởng Lục gia, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Tưởng Lục gia bình thản dựa vào ghế, ánh mắt kiên định và bình tĩnh, đôi môi mím thành một đường thẳng.
Tần Nguyễn không thể phủ nhận, đôi mắt hồ ly yên lặng nhìn ông ta.

Trên mặt Tưởng Lục gia lộ vẻ hoài niệm, âm thanh kèm theo sự cảm thán năm xưa: “Năm đó, thế lực của tôi ở khu tây không lớn như bây giờ, khi ấy trong khu tây có thế chân vạc, môn phái do tôi lập ra là yếu nhất.

Bởi vì thực lực bản thân quá yếu, đám anh em trong tay tôi ngày nào cũng bị hai môn phái khác ức hiếp, tôi biết hai môn phái đó đã hợp tác với nhau, chuẩn bị cắn nuốt thế lực của tôi.
Nghe thấy sự thản nhiên trong giọng nói của Tần Nguyễn, Tưởng Lục gia tự giễu: “Tôi chỉ là đầy tớ, để tôi nói cho cô biết những bố trí của nhà họ Hoắc ở khu tây trong nhiều năm qua, cô sẽ hiểu gia tộc này có thế lực kinh khủng đến mức nào.”

Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên một tia sáng, cô khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi nghe đây.”

Tưởng Lục gia lộ vẻ trầm ngâm, đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu, ông ta do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Tôi nói ngắn gọn một chút, dù sao bây giờ cô là Hoắc phu nhân, thời gian rất quý giá.”
Tần Nguyễn linh cảm rằng thế lực đằng sau rất lớn, lợi ích và các thành viên liên quan cũng không phải người bình thường.

Cừu Nhạc lắc đầu cười khổ: “Đó cũng là điều mà tôi muốn biết, những người này và Tưởng Lục gia từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, hai bên không có mâu thuẫn nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bắt đầu từ năm ngoái, bọn họ ngày càng manh động hơn, dường như trong nội bộ có vấn đề và họ đã chết khá nhiều người trong vài tháng qua.
Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng thủ đoạn của Tưởng Lục này ác độc, tiêu diệt hết thành viên hai môn phái khác, nhưng tôi đâu có năng lực lớn như vậy, nhìn thấy người của hai môn phái đều biến mất, tôi bỗng nảy sinh sự sợ hãi đối với cậu thanh niên đó.

Sau này tôi mới biết, đối phương không phải thiếu gia nhà giàu nào đó, mà là thủ lĩnh ám vệ của danh gia vọng tộc, nhất định là Hoắc phu nhân biết người đó, tên người đó là Hoắc Khương.”

Tần Nguyễn thở nhẹ, khàn giọng hỏi: “Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm rồi?”
Tần Nguyễn ngồi trên ghế không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Tưởng Lục gia đang bước nhanh tới, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.

Tưởng Lục gia bước lên trước, vỗ vỗ vai Cừu Nhạc, ấn anh ta ngồi xuống ghế, còn ông ta ngồi sang bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Nguyễn.

Tưởng Lục gia nở nụ cười hiền hậu giới thiệu với Cừu Nhạc: “Cậu không biết tương lai tươi sáng của Tiểu Ngũ đúng không, cô ấy bây giờ chính là phu nhân của vị kia nhà họ Hoắc đó.”
“Vị kia?”

Tưởng Lục gia giơ ba ngón tay với Cừu Nhạc.

Vẻ mặt Cừu Nhạc lập tức thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt cực kỳ rung động và kinh ngạc.
Lúc đó tôi đã rơi vào đường cùng, đang do dự có nên tử chiến hay không, để dẫn anh em xông ra một con đường máu, bỗng có một thanh niên ăn mặc bảnh bao, ra dáng nhà giàu đến gặp tôi.

Cậu ấy hỏi tôi có muốn trở thành vua của khu tây, nơi tụ tập của những kẻ đào phạm và dân ăn mày hay không, cho dù đối phương trông trẻ tuổi nhưng lúc đó tôi rất muốn trèo lên, với sự nhiệt huyết và bốc đồng, tôi vẫn gật đầu, cái gật đầu này giúp tôi chính thức đặt chân vào con thuyền khổng lồ của nhà họ Hoắc.

Cậu thanh niên xác nhận thái độ của tôi nhiều lần, sau khi cậu ấy rời đi không lâu, hai môn phái khác ở khu tây bỗng nhiên biến mất, họ thật sự biến mất, tất cả thành viên của họ trong vòng một đêm đều sống không thấy người, chết không thấy xác, tôi trở thành người có thế lực và quyền lên tiếng lớn nhất ở khu vực này.
Mọi thứ còn phức tạp hơn cô nghĩ, sự tồn tại của những người đó bắt đầu từ rất sớm.

Đôi mắt Tần Nguyễn khép hờ, hai mắt hơi rũ xuống lóe lên một tia nghiêm nghị sắc bén, cô bình tĩnh nói: “Tại sao trước đây tôi không phát hiện? Nếu đúng như những gì anh nói, bọn họ đã bắt đầu bố trí từ hàng chục năm trước, rốt cuộc thì họ có âm mưu gì?”

Bố cục kéo dài nhiều năm như vậy, tính toán của họ không hề nhỏ.
Tần Nguyễn không muốn tranh luận với ông ta về chuyện này, cô chỉ muốn biết nhà họ Hoắc đóng vai trò gì trong những chuyện ở khu tây.

Tam gia biết rõ Tần Nguyễn đến khu tây làm gì, tại sao không nhắc nhở cô, rốt cuộc thì anh muốn làm gì.

Thấy thái độ kính sợ của Tưởng Lục gia đối với nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn thản nhiên hỏi: “Xem ra Tưởng Lục gia rất hiểu?”
Tô Vọng, Lý Tử Lan, Thẩm Nhiên bình tĩnh lắng nghe, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Tần Nguyễn cau mày, híp mắt hỏi: “Mấy người cũng biết chuyện này à?”

Tô Vọng cười ngượng ngùng, nịnh nọt nói: “Gần đây anh mới biết, khoảng thời gian này đi theo Lục gia làm việc nên cũng biết một chút.”
Trên mặt Tưởng Lục gia lộ vẻ hoài niệm, ông ta nói với giọng điệu không xác định: “Chắc cũng khoảng hai mươi năm rồi, lúc đó tôi là một thanh niên nhiệt huyết, không khác mấy so với các cô cậu vài năm trước.”

“Hai mươi mốt năm.”

Hoắc Chi đứng sau lưng Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng.

Tần Nguyễn quay đầu, ánh mắt như một cơn gió lạnh quét qua người Hoắc Chi, đôi môi đỏ mọng cong lên xinh đẹp: “Cô cũng biết à?”

Hoắc Chi cúi đầu, cung kính nói: “Thưa phu nhân, chú Khương tự tay huấn luyện tôi, các chủ nhân của nhà họ Hoắc cũng chăm sóc tôi rất nhiều, nhiều lần bọn họ nói chuyện cũng không né tránh tôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.