Từ cuộc trò chuyện trước đó, Tần Nguyễn chắc chắn Cừu Nhạc biế7t tình hình của Ngụy Ân, thậm chí còn biết thế lực phía sau gã ta.
Cừu Nhạc bắt gặp ánh mắt đen láy của Tần Nguyễn, toàn thân t7ỏa ra khí thế sắc bén và dứt khoát, anh ta thản nhiên nói: “Chuyện này cô hãy đi gặp Lục gia đi, xin thứ lỗi cho sự bất lực của tôi.” <2br>
“Chà! Sao hôm nay náo nhiệt thế?” Tiếng nói rất to vang lên từ lối vào võ đài ngầm.
Tô Vọng, Lý Tử Lan, Thẩm Nhi0ên chậm rãi đi tới, người lên tiếng trông lông ba lông bông, anh ta chính là Tô Vọng.
Ba người nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt sáng ngời, cứ như nhìn người thân lâu ngày không gặp, chỉ muốn nhào tới ôm lấy cô. Đây là ám hiệu bí mật giữa Tần Nguyễn và Cừu Nhạc năm xưa, mỗi khi đối phương làm động tác này, điều đó có nghĩa cô sẽ gặp nguy hiểm trên võ đài, đối thủ là một cục xương khó gặm.
Trên thực tế, mỗi lần anh Nhạc làm ký hiệu đó, Tần Nguyễn đều không thể bình yên rời khỏi võ đài.
Tần Nguyễn vô thức nhìn sáu người đứng dưới võ đài và hai võ sĩ đang dựa vào mép võ đài, tay nắm lấy dây thừng. Thẩm Nhiên khoanh tay, cười tủm tỉm nói: “Lần trước tôi đưa anh trà dưỡng sinh, anh đã uống chưa? Thứ đó rất đắt đấy, đến mấy nghìn một lạng, anh uống nhiều một chút nhất định có thể kéo dài tuổi thọ.”
Cừu Nhạc lườm họ rồi cúi người xỏ giày.
Trong lúc bọn họ cãi nhau, một người trước đó đứng dưới võ đài đã lén chạy trốn bằng cửa sau. “Tôi, tôi không biết gì hết!”
Người đàn ông là cục xương cứng, đến lúc này rồi mà vẫn mạnh miệng.
Tần Nguyễn lười mất thời giờ với gã, ngón tay thon dài của cô chỉ vào giữa lông mày đối phương, dùng thuật sưu hồn để đọc ký ức. Cậu ta trịnh trọng lắc đầu với Tần Nguyễn: “Không được, Tiểu Ngũ, cậu đừng chọc anh Nhạc tức giận, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”
Tần Nguyễn lộ vẻ do dự, dường như thật sự cân nhắc có nên tiếp tục chọc giận anh Nhạc hay không.
Lý Tử Lan nắm lấy cánh tay Tần Nguyễn rồi lắc mạnh: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, cậu hãy thương tôi đi, gần đây tôi tiêu hết tiền tiêu vặt rồi, túi còn sạch hơn cả mặt tôi nữa, cậu đừng làm anh Nhạc tức đến chết, nếu không tôi chẳng góp được tiền mua quan tài, vậy anh ấy chẳng phải rất đáng thương sao!” Đáng tiếc, gã không biết năm xưa Tần Nguyễn cũng là một người rất có kinh nghiệm trên võ đài, cô biết sự nguy hiểm ẩn chứa sau mỗi lần đối phương ra tay.
Phát hiện ra động tác của đối phương, Tần Nguyễn giơ chân còn lại đạp mạnh vào đầu gối gã.
“A!” Lý Tử Lan không quan tâm đến việc tính sổ với Cừu Nhạc, cô ấy nhỏ giọng nói Tần Nguyễn: “Tiểu Ngũ, có chuyện gì thế?”
Tô Vọng cũng khuyên nhủ: “Có gì cứ nói chuyện trước đã, lão Nhạc dù sao cũng lớn tuổi rồi, nếu tức giận quá rồi ảnh hưởng đến tính mạng, chúng ta lại phải đi nhặt xác cho anh ấy.”
Thẩm Nhiên thì bấm ngón tay tính toán: “Hủ tro cốt, quan tài, còn phải mua mộ nữa, chắc cũng phải hơn trăm nghìn nhỉ?” Giọng nói dễ nghe đầy sức nặng vang lên.
Khu tây nhất định có vấn đề, Tưởng Lục gia nắm quyền kiểm soát khu tây không thể không biết.
Bây giờ mọi thứ phát triển càng ngày càng thần bí, Tần Nguyễn không thể không gặp đối phương để nói chuyện. Bất kể là thân phận Tần Tiểu Ngũ, hay vì sự an toàn của bản thân, hoặc là vì thân phận bà chủ nhà họ Hoắc ra lệnh cho Tưởng Lục gia - người đã thề trung thành với nhà họ Hoắc, hôm nay cô nhất định phải tìm ra câu trả lời.
Cừu Nhạc bị thái độ kiêu ngạo của Tần Nguyễn chọc tức, anh ta trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cô, miệng liên tục thở hổn hển, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan đi tới bên cạnh Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cảm thấy có thứ gì đó bắn lên mặt, nó vừa nóng vừa nhớp nháp.
Tần Nguyễn mở mắt, đập vào mắt cô là gã võ sĩ đã ngã xuống, đối phương bị bắn vào ngực và đã tắt thở.
Pằng!” Thấy ba người xuất hiện, vẻ mặt Cừu Nhạc tràn đầy chán ghét, anh ta phất tay với Tần Nguyễn: “Mau đi đi, nhìn thấy mấy người thì tôi lại đau đầu.”
Lúc phất tay với Tần Nguyễn, Cừu Nhạc làm một động tác kỳ quái, ngón cái ấn lên đốt đầu tiên của ngón giữa, ngón tay bẻ cong chín mươi độ.
Nhìn thấy động tác này, con ngươi của Tần Nguyễn đột nhiên co rụt lại. Tần Nguyễn kéo gã thanh niên xuống, trong lúc đối phương giãy giụa, cô bước nhanh tới, giẫm lên mặt đối phương rồi lạnh lùng hỏi: “Anh và Ngụy Ân có quan hệ gì?”
Sát khí trên người cả hai đều đến từ cùng một mạch, đó là khí Âm Sát được tạo ra từ tu hành thuật pháp.
Vì muốn tìm cơ hội thoát thân, gã thanh niên bị chiếc roi vàng trói trên mặt đất giơ hai chân lên định đạp Tần Nguyễn. Nghe những gì họ nói, Cừu Nhạc tức giận đến mức cởi chiếc giày quân đội ở chân rồi ném về phía Tô Vọng và Thẩm Nhiên: “Lũ ranh con! Tụi mày chỉ muốn anh chết hả!”
Đã quen với việc bị Cừu Nhạc cởi giày đầu độc, Tô Vọng duỗi đôi chân dài đẹp đẽ của mình để đá chiếc giày quân đội về lại trước mặt Cừu Nhạc.
Vẻ mặt anh ta cười đùa tí tởn: “Anh Nhạc, anh lớn tuổi rồi thì nên hạ hỏa, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện, lớn tuổi rồi mà còn nóng nảy, chỉ sợ lại gặp chuyện đấy.” Bàn tay của gã thanh niên đang bị chiếc roi trói run rẩy sờ lên chân, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, gã lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cô đang nói gì!”
Thấy thái độ cố chấp của đối phương, trong mắt Tần Nguyễn lóe lên vẻ tàn nhẫn, bàn tay cầm roi phóng thích ra lực Minh Thần, lực Minh Thần nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể gã thanh niên, hấp thu sát khí yếu ớt của gã.
“A a a!” Gã đàn ông đau đớn gào lên. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy tàn nhẫn, bàn chân đang giẫm lên mặt đối phương thoáng dùng sức, cô ghé sát vào gã thanh niên rồi hỏi lại lần nữa: “Anh và Ngụy Ân có quan hệ gì?”
Đầu gối của gã thanh niên bị Tần Nguyễn đá nát, vẻ mặt gã vặn vẹo vì đau đớn. Khi quật xuống đất, bàn tay to lớn của Cừu Nhạc khéo léo đỡ đầu Lý Tử Lan để tránh đầu cô ta bị va đập.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Vọng và Thẩm Nhiên không khỏi sững sờ.
Anh Nhạc hôm nay rất nóng nảy, hai người theo bản năng liếc nhìn Tần Nguyễn, thầm nghĩ liệu có phải bà cô nhỏ này chọc giận anh ta hay không. Những người khác thi nhau lùi lại, cách xa thi thể, vẻ mặt của họ vẫn chưa kịp phản ứng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cừu Nhạc hung hăng xoa mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Nguyễn, môi run run nói: “Bà cô nhỏ của tôi ơi! Cô có biết hai người này là con gà đẻ trứng vàng của võ đài không?”
Cừu Nhạc chỉ vào người đàn ông trung niên mặc đồng phục huấn luyện viên: “Người này rất chuyên nghiệp, dưới sự hướng dẫn của anh ta, các võ sĩ của chúng ta tuy không phải đánh đâu thắng đó, nhưng cũng rất dũng mãnh!” Lý Tử Lan lúc này lao tới phía sau Cừu Nhạc, sau đó nhảy lên và nằm sấp trên tấm lưng rắn chắc của Cừu Nhạc.
Cô ấy thành thạo dùng hai tay ôm lấy cổ đối phương rồi hét lên: “Lão Nhạc! Anh lại nói trái ý mình rồi! Rõ ràng ước chúng tôi có thể đến với người mẹ góa con côi nhà anh, vậy mà lần nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo!”
Cừu Nhạc không kéo chân Lý Tử Lan rồi để cô ta vui đùa như trước đây, anh ta dùng sức đẩy tay Lý Tử Lan ra, sau đó lưu loát quật cô ta xuống đất. Dưới ánh mắt của bọn họ, Tần Nguyễn ném tài liệu trong tay vào lòng Hoắc Chi, cô lao tới trước võ đài, chiếc roi vàng không biết từ đâu xuất hiện trong tay.
Chiếc roi vàng có ý thức đánh vào gã võ sĩ có sát khí mờ nhạt, lực Minh Thần lan tỏa từ cây roi đã trói chặt gã.
Tần Nguyễn giơ hai tay lên, đối phương lập tức bị cô kéo xuống võ đài. Lý Tử Lan vừa mới từ dưới đất đứng lên, ngây người nhìn cảnh tượng này, cô ấy khẽ nhếch miệng: “Ôi đệch!”
Cừu Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Tiểu Ngũ!”
Tô Vọng, Thẩm Nhiên và những người xung quanh hoàn toàn bất ngờ trước biến cố này. Khi sát khí bị bóc ra khỏi cơ thể, cơn đau mà gã thanh niên phải chịu lớn gấp nhiều lần so với bị đánh gãy chân tay trên võ đài, mỗi một centimet trên cơ thể đều bị tổn thương khiến gã co giật vì đau đớn.
Sau khi hấp thu gần hết sát khí trên người gã thanh niên, Tần Nguyễn di dời bàn chân đang đặt trên mặt đối phương.
Tần Nguyễn ngồi xổm xuống, nắm cổ áo đối phương: “Tôi hỏi lại một lần nữa, anh có nói hay không!” Cừu Nhạc lại bước đến bên cạnh gã võ sĩ đã gục ngã, đá vào xác đối phương rồi vô cùng đau lòng nói: “Đây là “thường thắng tướng quân”, mấy tháng gần đây có rất nhiều khách hàng lớn tìm đến cậu ta, mỗi lần vào sân, thu nhập do cậu ta mang về đều tăng gấp mười lần!”
Nhìn dáng vẻ tức hổn hển của Cừu Nhạc, lại nghe những lời từ miệng anh ta, khóe môi Tần Nguyễn không tự chủ được giật giật.
Tần Nguyễn ngồi lại chỗ cũ, phủi bụi không tồn tại trên người, thản nhiên nói: “Anh Nhạc, chuyện hôm nay chưa xong đâu! Anh hãy phái người mời Lục gia tới đây!” Lại một tiếng súng vang lên.
Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một huấn luyện viên trung niên đứng dưới võ đài đã gục xuống.
Vài giây sau, một vũng máu hình thành nơi đối phương ngã xuống. Tần Nguyễn làm như không thấy, cô khoanh chân ngồi trên ghế, cả người lười biếng như không có xương.
Cừu Nhạc xỏ ủng quân đội, sau đó đứng thẳng dậy liếc nhìn mọi người trong phòng.
Sau khi phát hiện thiếu mất một người, sự tức giận của Cừu Nhạc nhanh chóng biến mất, khí chất của anh ta cũng trở nên kiềm chế và trầm lặng.
Cừu Nhạc vẫy tay với những người còn lại: “Các người đi xuống đi.”
Mọi người gật đầu với anh ta và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đối với hai xác chết, ngoài sự ngạc nhiên ban đầu ra thì sau đó bọn họ nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận.