Lúc này, Tưởng kLục gia lại thở dài nói: “Hai mươi mốt năm, thời gian trôi qua thật nhanh.” Thần sắc trên khuôn mặt của cô đã không biết phải miêu tả như thế nào, chắc chắn là bị sốc rồi và càng nhiều hơn là lòng kính sợ đối với vận mệnh và duyên phận.
Hóa ra, mối ràng buộc giữa cô và Tam gia không chỉ là lần gặp J thần ngẫu nhiên trên con phố vắng nhiều năm trước, mà còn là khi cô đối mặt với những nguy hiểm chưa biết ở khu tây, nhà họ Hoắc đã bắt đầu bảo vệ cho sự an toàn của cô. Tưởng Lục gia cười tủm tỉm, nói: “Hoắc phu nhân nói thế sai rồi, tôi chỉ là tận tâm tận lực làm việc cho nhà họ Hoắc thôi, nếu người kế nhiệm của tôi đổi thành bạn thân của cô, thế chẳng phải là càng yên tâm hơn à.”
Tần Nguyễn không tin lời ông ta nói: “Ông mưu toan chuyện này bao lâu rồi?” Tần Nguyễn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén cnhìn chằm chằm ông ta, cô hỏi: “Sau đó thì sao? Nhà họ Hoắc có biết bọn nhỏ có dị năng kia đi nơi nào không?”
Tưởng Laục gia cười nhẹ nhìn cô: “Tất nhiên là họ biết. Sở dĩ nhà họ Hoắc dìu dắt tôi không phải là vì để cho tôi làm tai mắt của họ, mà là để tôi làm theo kế hoạch của họ ở khu tây, kiểm soát những người đó trong tay. Tưởng Lục gia lại nở nụ cười ôn hòa với cô ta, không hề chột dạ một chút nào, đàng hoàng để Hoắc Chi dò xét mình.
Nghe thấy lời nói của Tưởng Lục gia, Tần Nguyễn cảm thấy trong đầu có cái gì đó nổ tung. Tần Nguyễn gật đầu, cô tất nhiên là nhớ thằng nhóc đó, năm ấy thằng nhóc mập không giống những đứa trẻ bình thường khác, nó có tâm hồn trong sáng, bản tính ngây thơ không biết mấy thứ cong cong vẹo vẹo.
Tính tình như vậy không thích hợp sống ở khu tây, sẽ chỉ thường xuyên bị người ta bắt nạt. Tưởng Lục gia khẽ gật đầu với cô: “Lần đó tôi sử dụng thế lực của nhà họ Hoắc, tìm Hoắc Khương hỗ trợ, nếu như không có nhà họ Hoắc ra mặt thì tôi cũng không bảo vệ được cô. Vất vả lắm mới có một cô gái nhỏ lọt vào mắt tôi, làm tôi nhất thời cảm thấy muốn che chở, nhưng cũng chính vì có nhà họ Hoắc đứng phía sau nên tôi mới dám lớn tiếng nói sẽ bảo vệ cô chu toàn ở khu tây này.”
Nghe những lời kích thích trí tưởng tượng của Tưởng Lục gia mà Hoắc Chi bắn ánh mắt u ám về phía ông ta. Nhưng cô ta càng cảnh giác hơn với gã đàn ông Tưởng Lục gia này, người này nói gần nói xa đều là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của phu nhân nhà cô ta, không thể không đề phòng được.
Tưởng Lục gia nhìn đồng hồ đeo trên tay, ông ta đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo rồi nói với Tần Nguyễn: “Mới đây Huyền Thanh lại xuất hiện ở khu tây, hắn vẫn còn đang nghe ngóng về cô đấy. Thằng nhóc ấy chẳng có ý đồ gì tốt, lần này tôi cũng biết thân phận của hắn rồi, là một thành viên của tộc Pháp Sư, nghe nói hiện giờ hắn sống còn tốt hơn nhiều so với năm đó.” Nghiêm trọng nhất là có một lần cô bị nhiều người bao vây, cẳng chân của cô suýt thì bị gãy xương.
Tưởng Lục gia cười: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn còn nhớ gã đó. Thằng nhóc kia là đột nhiên xuất hiện ở khu tây, bị gương mặt của cô hấp dẫn nên lớn tiếng nói muốn có được cô. Sau này bởi vì có nhà họ Hoắc nhúng tay vào, gã không chiếm được cô nên cũng biến mất, cái thằng nhóc Huyền Thanh ấy trông cũng bảnh bao ra hình ra dạng lắm, đáng tiếc là tâm địa độc ác, cặp mắt nhìn là biết xấu xa.” Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ này của ông ta là muốn rời đi, cô cũng không hỏi thăm về Huyền Thanh mà là hỏi ông ta: “Khu tây có nhiều đệ tử bàng môn tà đạo như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua không diệt trừ hết bọn họ, hoặc là đuổi ra khỏi khu tây?”
“Diệt trừ?” Tưởng Lục gia cười, nghiêm túc nói: “Giết một tên, chúng sẽ đến hai tên, khu tây này vốn là khu vực bị từ bỏ, có người nào ở đây mà không có bí mật đâu. Còn nếu đuổi nhóm người đó đi, chúng sẽ đi tới những khu vực khác của thủ đô, xâm nhập vào những người bình thường, đến lúc ấy muốn xử lý sẽ càng thêm phiền toái.” Tần Nguyễn cầm lấy túi hồ sơ, cũng không vội mở ra mà chờ đợi Tưởng Lục gia nói tiếp.
Cặp mắt sáng ngời của Tưởng Lục gia nhìn về phía ba người Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên. Tưởng Lục gia gật đầu, đôi mắt thông minh nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trên mặt ông ta nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đúng là như vậy, nhưng nhà họ Hoắc cũng không thể động đến thế lực phía sau những thành viên này.”
Tần Nguyễn chậm rãi đóng nắp chai, cô khẽ cười và nói: “Tôi không biết thì ra trên đời này còn có người mà nhà họ Hoắc không thể động vào à.” Đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn lạnh như băng, tỏa ra ánh sáng u ám, người cô bị hơi lạnh quét qua, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Nếu như hôm nay Lục gia không nói cho cô biết, thì cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng, ở khu tây này lại có một mặt u tối như vậy. Sự việc trở nên phức tạp, cô biết về hiệp ước trăm năm giữa nhà họ Hoắc và tộc Pháp Sư, bất kể là tộc Pháp Sư gây ra chuyện gì, thì nhà họ Hoắc cũng không thể động đến họ.
Từ Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên, cô biết được tộc Pháp Sư bí ẩn và mạnh như thế nào. Tưởng Lục gia tự cười nhạo mình: “Tôi không đủ tư cách để biết sự sắp xếp và bố trí của phía trên.”
Ông ta đi tới trước mặt tên đàn em cách đó không xa, cầm lấy túi hồ sơ trong tay đối phương rồi đưa cho Tần Nguyễn: “Có điều, tôi đã bảo người điều tra sắp xếp tư liệu của những người có dị năng ở khu tây này, nếu có thời gian cô có thể xem qua, tôi nghĩ nó sẽ có chỗ giúp ích cho cô.” Nghe được chuyện có liên quan đến nhà họ Hoắc, không đợi Tần Nguyễn hỏi, Cừu Nhạc đã nói với cô: “Năm đó Huyền Thanh muốn bắt cô về vui vẻ với cô một chút, chuẩn bị chơi chán rồi sẽ đem cô đi, giống những người đã từng mất tích khác ở khu tây. Lục gia thấy cô xinh đẹp, trên người lại có sự kiên cường bền bỉ nên không đành lòng nhìn cô bị bọn người đó hủy hoại, bèn đề nghị giúp đỡ cô, không ngờ bây giờ cô đã là người của nhà họ Hoắc rồi.”
Tần Nguyễn nheo mắt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Tưởng Lục gia, trong ánh mắt lạnh lùng sắc bén mang theo nghi vấn. Tần Nguyễn không khỏi siết chặt bàn tay đang hơi nắm lại trên đùi mình.
Cô không để lộ cảm xúc của mình, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước đây: “Lục gia nói thế là có ý gì?” Ba người Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên có tình nghĩa rất sâu với cô.
Một khi bọn họ tiếp nhận khu tây, cô tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn họ chìm sâu trong vũng bùn. Về sau tôi nghe ngóng mới biết, bởi vì thể chất của con bé đó giúp ích cho việc tu luyện của những đệ tử trong môn phái đấy, nên đã bị người ta để mắt tới từ lâu. Lần cuối cùng tôi nghe được tin tức của nó là từ hai năm trước, nghe nói tất cả người trong môn phái kia đối xử với con bé như với một con chó.
Chuyện như vậy chỗ nào cũng có, khu tây này không bao giờ thiếu người, mỗi ngày người mất tích cũng không ít, chỉ cần có người vô duyên vô cớ biến mất, thì mười người sống sót không đến một người, có thể tưởng tượng được số phận của bọn họ thê thảm đến mức nào.” Ba người này thì hay rồi, ai cũng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cô.
Tần Nguyễn dùng túi hồ sơ trong tay gõ lên bàn một cái, không hề nể nang mà đâm thủng tâm tư của bọn họ: “Đừng có mà ở chỗ đó vụng trộm vui vẻ, bây giờ được thực hiện ước mơ sớm, có phải mấy người đắc ý lắm không?” Tần Nguyễn từng cho rằng bọn họ trốn khỏi khu tây, hoặc là tìm đường khác sinh tồn, hoặc là dấn thân vào những con đường không có lối về.
Trên mặt Tưởng Lục gia lộ ra nụ cười cáo già: “Cô có còn nhớ thằng nhóc mập rời khỏi trại trẻ mồ côi cùng cô không? Cái thằng nhóc mà ăn bao nhiêu cũng không đủ no, luôn đi bới thùng rác của hộp đêm để tìm thức ăn ấy.” Lục gia nói bằng giọng tàn nhẫn: “Nó không giống với cô, thằng bé ấy không có dã tâm, vừa đáng thương lại thật đáng buồn, nó bị người của một môn phái nào đó bắt đi, bao nhiêu năm đã trôi qua, chắc bây giờ mộ của nó cũng xanh cỏ rồi.
Còn con bé lúc nào cũng ăn mặc xinh đẹp, luôn nhìn Tiểu Ngũ cô không vừa mắt, gọi là cái gì Điệp ấy, cũng bị gã đệ tử của môn phái nào đó để mắt đến và mang đi rồi. Tưởng Lục gia mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên nói: “Không lâu lắm, lúc tôi biết được thân phận của cô thì liền nghĩ đến chuyện này.”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn ba người Lý Tử Lan. Tần Nguyễn bật thốt ra: “Là Huyền Thanh!”
Tay cô vô thức sờ lên bắp chân, năm đó vì gã Huyền Thanh ấy mà cô chịu không ít đau khổ. Tần Nguyễn ngửa đầu nhìn ông ta, cô trầm giọng hỏi: “Nhà họ Hoắc có sắp xếp gì không?”
Kế hoạch được chuẩn bị suốt 21 năm, cô không tin nhà họ Hoắc không có sắp xếp bố trí kỹ càng. Đôi môi cay nghiệt của Tưởng Lục gia khẽ mấp máy: “Tộc Pháp Sư.”
“Rầm!” Mặc dù việc này là do ý của Tưởng Lục gia, nhưng người xuất lực ở phía sau chính nhà họ Hoắc.
Đừng nói Tần Nguyễn, đến ngay cả Hoắc Chi nghe xong cũng không thể tưởng tượng nổi, không ngờ chủ nhân nhà mình và phu nhân lại có mối ràng buộc sâu như thế. Nhiều năm trước, bốn người họ từng uống bia với nhau rồi dõng dạc nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày họ trở thành vua của khu tây.
Bọn họ cũng muốn có được một cuộc sống sung sướng, tha hồ hưởng thụ, để tất cả mọi người trong khu tây này e ngại bọn họ và không bao giờ dám bắt nạt bọn họ nữa. Ngón tay ông ta chỉ vào ba người rồi nói với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, tôi lớn tuổi rồi, chẳng còn làm được mấy năm nữa, ba người này là những người được tôi chọn để kế nhiệm công việc của tôi. Sau khi phối hợp với nhà họ Hoắc đuổi đám hổ báo kia đi, tôi sẽ giao khu tây lại cho họ. Những suy nghĩ và quan niệm của thế hệ trẻ ngày nay khác với những lão già như chúng tôi, hi vọng bọn họ có thể giúp khu tây không đến mức bị mắc kẹt trong vũng bùn mãi mãi.”
Tần Nguyễn nghe đối phương nói là hiểu ngay, cô vừa tức vừa cười bảo: “Quả nhiên là lão cáo già!” Tưởng Lục gia cười hỏi cô: “Những đứa trẻ năm đó cùng cô rời khỏi trại trẻ mồ côi, bây giờ còn lại bao nhiêu?”
Bốn người Tần Nguyễn, Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, trong mắt bọn họ hiện lên một tia kinh ngạc cùng sợ hãi và phức tạp. Tần Nguyễn cầm chai nước khoáng chưa mở trên bàn lên, cô vặn mở nắp chai uống một hớp nước để làm dịu những tin tức vừa tiếp nhận trong đầu.
Cô liếm môi, khóe môi cong lên rất khẽ, nhẹ giọng hỏi: “Hai mươi mốt năm đã trôi qua, chắc hẳn Lục gia đã biết rõ tổ chức phía sau bọn họ như lòng bàn tay.” Những đứa trẻ cùng nhau ra khỏi trại trẻ mồ côi năm đó thật sự không còn nhiều ở khu tây này.
Sau khi trại trẻ mồ côi sụp đổ, những đứa trẻ bên trong không còn nơi nào để đi, phải dựa vào năng lực của bản thân để sinh tồn ở khu tây, phần lớn chúng phân tán ở khắp mọi ngóc ngách của khu tây, rồi dần dần biến mất không tung tích. Bao nhiêu năm qua, tuy không thể nói mỗi một người ra vào khu tây đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, nhưng hễ là người ở lại chỗ này quá ba ngày thì không có ai mà tôi không biết đến tận gốc rễ cả.
Tôi cũng coi như đã nhìn những đứa trẻ có sức mạnh siêu nhiên kia lớn lên, nhiều đứa trong số chúng bị xúi giục nổi loạn và nhiều đứa thì phục vụ cho nhà họ Hoắc. Những đứa mới chết kia chẳng qua là vì bại lộ thân phận nên bị tổ chức đứng phía sau chúng xử lý.” Tưởng Lục gia lại nói: “Bao nhiêu năm qua, thật ra không chỉ có tộc Pháp Sư xâm nhập vào khu tây mà còn có cả những môn phái khác nữa, ví dụ như môn phái Âm Dương cùng một số thế lực ở nước ngoài, nhưng bọn họ đều răm rắp nghe lời tộc Pháp Sư.”
Ông ta liếc nhìn bốn người Tần Nguyễn, Lý Tử Lan, Tô Vọng, Thẩm Nhiên, giọng nói bỗng dưng thay đổi trở nên nhiều ẩn ý: “Bao nhiêu năm qua mấy cô cậu cho rằng tôi che chở các cô cậu bằng cách nào? Nếu không có nhà họ Hoắc đứng ở sau lưng, thì ở khu tây này tôi chẳng là cái gì cả.” Bây giờ ước mơ thành hiện thực, làm sao mà bọn họ không vui mừng cho được.
Lý Tử Lan là người không nhịn được đầu tiên, cô ấy bổ nhào trên lưng Tần Nguyễn và cười lớn. “Quá thích! Quá sung sướng ấy chứ! Không ngờ có một ngày mơ ước của bà đây lại trở thành sự thật!”
Tô Vọng cùng Thẩm Nhiên đều ngẩng gương mặt cố gắng che giấu vui sướng cùng kích động lên, ánh mắt họ sáng ngời nhìn Tần Nguyễn.