Bên ngoài phòng làm việc vang lên giọng chất vấn uy nghiêm của một người đàn ông xa lạ.
Ngay sau đó1 là giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khương: “Chủ nhân của chúng tôi đang làm việc ở bên trong, người không có phận sự không được đi vào!”2 Lúc này chân của người đàn ông trẻ tuổi mới bắt đầu như nhũn ra.
Học viện Thịnh Thế được thành lập bởi nhà họ Hoắc, một danh gia vọng tộc lâu đời ở thủ đô, nơi đây đã tồn tại nhiều năm, khi người của nhà họ Hoắc đến trường học, giống như là đi dạo ở sân sau của nhà mình vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của ông Trương và người đàn ông trẻ tuổi, các giáo viên khác đều nhận ra thân phận của người thanh niên trước mặt không hề đơn giản. Hoắc Vân Tiêu ôm lấy vai Tần Nguyễn, khẽ cười và nói: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng.”
Hai người mỗi người bế một đứa bé, rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Cô ấy tin tưởng Tần Nguyễn vô điều kiện.
Cho dù là Tần Nguyễn chỉ vào mặt trời và nói với cô ấy đó là mặt trăng, thì cô ấy cũng tin.
Tần Nguyễn cười, thu lại ánh mắt dò xét núi Vấn Thế, đưa tay cầm cốc trà trên bàn, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hoắc Chi gật đầu, cung kính nói: “Vâng, chủ nhân nói trên núi lạnh, để cô uống bát canh ủ ấm cơ thể ạ.”
Tần Nguyễn khẽ nhếch miệng, vậy mà lại không biết nên nói cái gì.
Cô cũng không phải đang mang thai, nên đâu có yếu ớt như vậy. Hoắc Vân Tiêu ngạo nghễ nhìn xuống đám người, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thế nào, nhà họ Hoắc làm việc cũng cần các người khoa tay múa chân à?”
Giọng anh trầm thấp, lộ ra cảm giác áp bách không thể phủ nhận.
Người đàn ông tóc trắng cầm đầu đám người bị Hoắc Khương chặn lại, vừa nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu là mặt ông ta lập tức biến sắc, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ. Sau khi biết Vương Duyệt mang thai, lại bị đối phương ép ly hôn, hắn ta đã lên kế hoạch cho một vụ giết người không quá hoàn hảo.
Trong một tòa nhà xây dựng dở nào đó, cảnh sát tìm thấy thi thể đang phân hủy của Vương Duyệt, sau khi khám nghiệm tử thi, xác định đúng là Vương Duyệt đang mang thai, nhưng đứa trẻ cũng không phải là con của Nhiễm Tịch.
Kết quả này thật sự khiến người ta cảm thấy châm chọc. Sau khi biết chuyện ấy, Nhiễm Tịch điên rồi. Trong văn phòng, được tận mắt chứng kiến cảnh Tần Nguyễn đưa tiễn vong hồn của Vương Duyệt đi, cả Nhiễm Tịch, Nhan Tư Bội cùng nữ giáo viên đều bị sốc không nhỏ.
Bọn họ được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thật của sứ giả Địa Phủ, nên trên khuôn mặt tái nhợt của họ không cách nào che giấu vẻ sợ hãi.
Thì ra trên đời này có một số thứ thật sự tồn tại, chỉ là bọn họ chưa từng nhìn thấy, lần này nhờ có Tần Nguyễn, bọn họ mới được mở rộng tầm mắt. Đúng lúc này, cửa văn phòng được mở ra từ bên trong.
Hoắc Vân Tiêu điềm tĩnh cao quý, gương mặt lạnh lùng, nhấc đôi chân dài bước ra bên ngoài.
Khí chất trên người anh điềm đạm, nhưng mặt mày lại sáng láng, trông còn chói mắt hơn cả mặt trời nóng rực ở trên cao, không ai có thể dời mắt được. Cô liếc nhìn vẻ mặt không vui của Lăng Hiểu Huyên, thuận miệng hỏi: “Chị và chú út của chị dạo này sao rồi?”
Động tác trên tay Lăng Hiểu Huyên hơi ngừng lại, ngón tay theo bản năng xoa xoa vào nhau, cô ấy dùng giọng điệu chẳng hề để ý mà nói: “Có thể thế nào, không làm phiền nhau chứ sao.”
Tần Nguyễn hơi nheo mắt, quan tâm hỏi: “Hai người cãi nhau?” Lăng Hiểu Huyên nhìn theo tầm mắt của cô, thấy cảnh sắc hoàng hôn như lửa cháy, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ khó hiểu: “Là lạ ở chỗ nào?”
Tần Nguyễn nói: “Quá đẹp, đẹp đến mức không chân thực, tất cả đều giống như hư ảo.”
Lăng Hiểu Huyên bật cười, cô ấy chỉ vào bóng người ở lưng chừng núi: “Nếu như núi Vấn Thế này là giả, vậy em hãy nhìn những người bên dưới kia đi, chẳng lẽ bọn họ cũng là giả?” Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mép chén trà trong tay, cô nhẹ giọng nói: “Nếu như anh ta thật sự ngăn cản chị thì đã không để chị tiếp tục làm nhiệm vụ rồi, em tin chắc với địa vị hiện giờ của anh ta, nếu như thật sự không muốn chị tiếp tục ở trong đội Thiên Hành thì đã có nhiều cách để phá hủy rồi.”
Lăng Hiểu Huyên thở dài, ngồi phịch xuống ghế và nói ra nỗi phiền muộn của mình: “Chị biết anh ấy quan tâm đến chị, thật ra cũng không phải là chị đang cáu kỉnh với anh ấy, mà là lần này trở về nhà họ Lăng, chị nghe được một số người nói linh tinh ở sau lưng chị. Bọn họ nói chị là con của gái hộp đêm, là đứa con hoang, xuất thân không xứng với chú út. Em cũng biết tính chị nóng nảy, không thể chịu đựng được việc người khác nói như vậy về mình. Đã là con người thì cũng nên phấn đấu tranh thủ cho mình, chị rời khỏi nhà họ Lăng thì chẳng là cái gì cả. Dùng năng lực và những mối quan hệ không có quá nhiều của chị sáng tạo ra một thế lực riêng, ba năm, năm năm có lẽ sẽ có được thành tựu nhỏ đấy, nhưng đối mặt với gia tộc thế gia thì vẫn chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Cách nhanh nhất để leo lên là ở đội Thiên Hành, nơi này không những không thuộc thẩm quyền của Nội Các, mà quan trọng hơn là nó dựa vào thực lực để nói chuyện, chị nghĩ chị sẽ có được mọi thứ mình muốn ở đó.”
Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Để chú út của chị bảo vệ chị cả đời không tốt sao?” Lăng Hiểu Huyên không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay: “Không tốt, điều chị muốn là được đường hoàng đứng bên cạnh anh ấy, và làm cho tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn chị. Mà không phải là để người khác chửi bới chị, bôi đen anh ấy, khiến anh ấy phải mang vết nhơ mãi mãi. Chị muốn được đứng cao hơn một chút, để chú út tự hào về chị, và để anh ấy sẽ không còn phải chịu những lời thóa mạ đó nữa.”
Tần Nguyễn hài lòng cười một tiếng, động viên cô ấy: “Em tin tưởng sẽ có ngày đó.”
“Chị cũng luôn tin, ngày đó tuyệt đối sẽ không xa!” Được Tần Nguyễn tán thành, Lăng Hiểu Huyên cười không ngậm được miệng. Vốn dĩ những người khác vẫn còn đang tức giận, nhìn thấy ông Trương đối xử khách sáo với người thanh niên như vậy, họ cũng vội vàng đổi sắc mặt, và lén nhìn Hoắc Tam gia bằng ánh mắt thăm dò.
Trong đám người, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn Tam gia một lúc, trong đầu anh ta hiện lên một tin tức quan trọng, anh ta vội bước nhanh đến bên người ông Trương, và đè thấp giọng xuống hỏi: “Chú Trương, vị này chính là Hoắc Tam gia?”
Ông Trương lau mồ hôi trên đầu, và thận trọng gật đầu với anh ta. Hai người giữ im lặng, không nói chuyện gì với nhau, cũng không can thiệp vào công việc của nhau.
Cho đến khi Tần Nguyễn ngồi mỏi rồi, chân đang để trên ghế tựa hạ xuống đất, Lăng Hiểu Huyên mới ngừng động tác lau súng.
Cô ấy ngước đôi mắt lạnh lùng lên, nhìn vẻ mặt không vui của Tần Nguyễn thì nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, vừa mới tách ra một lúc mà em đã nhớ Tam gia nhà em rồi à?” Lúc này, Tần Nguyễn dắt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ từ trong văn phòng đi ra.
Cô đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía đám người, rồi nhỏ giọng nói với Tam gia: “Ở đây hết việc của chúng ra rồi, Nhan Tư Bội đã báo cảnh sát, chuyện còn lại sẽ giao cho người trong cuộc cùng cảnh sát giải quyết.”
Tam gia quay đầu nhìn về phía văn phòng, Vương Duyệt bị đá dính vào tường trước đó đã biến mất. Vì cảnh đẹp và giá trị tâm linh của núi Vấn Thế, rất nhiều văn nhân và những người trí thức đã đến đây và để lại nhiều bức thư pháp khen ngợi khung cảnh tuyệt đẹp ở đây.
Tần Nguyễn nằm trên ghế dài ngắm cảnh đẹp trong khu nghỉ dưỡng Long Quân, một tay cô chống cằm, đôi mắt trầm tĩnh chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của núi Vấn Thế.
Ngồi đối diện với cô là Lăng Hiểu Huyên trên người mặc bộ đồng phục, cô ấy đang lau vũ khí mới được đội trang bị, đó là một khẩu súng năng lượng đã qua cải tiến để bắn hạ tà ma. Tần Nguyễn ngạc nhiên, sau đó mới kịp phản ứng, cô bật cười lắc đầu.
Cái gì thế, sao cô ấy lại nhắc đến Tam gia.
Cô chỉ tay vào ngọn núi Vấn Thế trước mặt và bảo: “Chị đừng nói lung tung, em chỉ đang cảm thấy ngọn núi này có gì đó là lạ.” Lời nói này của ông ta ngay lập tức chọc giận những người bên ngoài.
Một người phụ nữ trung niên tức giận nói: “Các n7gười quá coi trời bằng vung rồi đấy! Các người có biết đây là nơi nào không?!”
Những người khác ở bên ngoài cũng nhao nhao chỉ7 trích. Trong các thành viên đi cùng của đội Thiên Hành có Lăng Hiểu Huyên, vết thương trên người cô ấy được Tần Nguyễn chữa trị nên hồi phục rất nhanh.
Biết Tần Nguyễn lại một lần nữa ra tay phá án, cô ấy cố ý báo cáo và xin tham gia vào nhiệm vụ lần này.
Vấn Thế là một ngọn núi đầy tính lịch sử và văn hóa. Trong lịch sử, núi Vấn Thế từng được nhiều vị hoàng đế đến thăm, nó có rất nhiều cái tên, cho đến triều đại gần nhất, một vị hoàng đế nào đó đã đặt tên cho nó là núi Vấn Thế. Vào ngày tòa tuyên bố cho ly hôn, Nhan Tư Bội mang theo con trai rời khỏi thủ đô, và trở về Tứ Xuyên.
Khi đó, Tần Nguyễn cùng Tam gia đã đi đến núi Vấn Thế.
Ban ngày, bọn họ cùng Thái Ung Lương và các thành viên khác của đội Thiên Hành đi đến khu nghỉ dưỡng Long Quân. Lăng Hiểu Huyên đè xuống khóe môi vừa nhếch lên, buồn buồn nói: “Anh ấy không muốn chị ở lại đội Thiên Hành.”
Nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của Lăng Trạch Hằng khi lần trước tiếp nhận Lăng Hiểu Huyên từ tay cô, Tần Nguyễn thăm dò hỏi: “Có phải chuyện xảy ra ở thôn Hoa Đào đã làm anh ta sợ?”
Lăng Hiểu Huyên gật đầu: “Ừ.” Chuyện Nhiễm Tịch giết người nhanh chóng được điều tra rõ ràng sau khi cảnh sát can thiệp.
Hắn ta đã ngoại tình rất nhiều lần, chỉ có điều lúc trước hắn ta giấu rất kỹ, mỗi khi có dấu hiệu gây nguy hiểm cho gia đình, hắn ta sẽ dùng tiền đuổi những tình nhân đó đi, vì vậy mà Nhan Tư Bội cũng chưa bao giờ biết được chuyện hắn ta ngoại tình.
Nếu như lần này không phải gặp được Vương Duyệt, có lẽ hắn ta sẽ vẫn tiếp tục vui vẻ. Vương Duyệt không phải người gốc thủ đô, cô ta tốt nghiệp ở một trường Đại học Sư Phạm bình thường ở tỉnh khác, nhờ mối quan hệ mới có thể vào làm trong Học viện Thịnh Thế.
Tại đây cô ta gặp Nhiễm Tịch, biết hắn ta có địa vị cao nên dù biết đối phương đã có vợ con, cô ta vẫn tằng tịu với hắn ta, hai người nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
Nhiễm Tịch đang ngồi ở một chức vụ quan trọng nên không thể ly hôn, cũng không thể để mình có bê bối đời tư, nếu không sự nghiệp của hắn ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Anh hỏi: “Nữ quỷ kia đâu rồi?”
Tần Nguyễn tỏ ra khinh thường, nói: “Nếu cô ta đã chết rồi thì nên đi đến nơi cô ta nên đi, đương nhiên là cô ta bị em đưa đi rồi.”
Mười tám tầng Địa Ngục hoan nghênh cô Vương Duyệt đến thăm, kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác sống ở dưới đấy cũng không dễ dàng đâu. Bây giờ nhìn thấy đối phương xuất hiện ở trước mắt, ông ta cả kinh: “Tam gia, thật xin lỗi, tôi không biết là ngài ở bên trong.”
Hoắc Vân Tiêu thong dong nói: “Không sao, mấy đứa trẻ nhà tôi xảy ra một chút chuyện cần phải giải quyết, làm phiền các vị ở bên ngoài chờ một lát.”
Ông Trương lau mồ hôi trên trán, hơi khom người, vội vàng nói: “Nên như vậy, là do chúng tôi mạo muội quấy rầy ngài rồi.” Nhưng cho dù có bị điên thì hắn ta cũng bị khép vào tội cố ý giết người, là vụ án hình sự có tình tiết nghiêm trọng, nên sẽ bị phán tử hình hoặc tù chung thân.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn ta chỉ bị phán quyết 15 năm.
Nhan Tư Bội đưa đơn xin ly hôn, tòa án cũng không hòa giải mà nhanh chóng tuyên bố hai bên được giải trừ quan hệ hôn nhân. “Các người có phải là người nhà của đứa trẻ xảy ra chuyện ngày hôm nay? Có biết làm như vậy sẽ tạo thành hậu quả gì kh2ông?”
“Học viện Thịnh Thế không phải là nơi các người có thể diễu võ giương oai, tôi không cần biết các người có lai lịch gì, 0đều không nên gây rắc rối ở đây!”
“Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ vào đây!” Ông ta run giọng hỏi: “Ngài, ngài là Tam gia?!” Giọng không chắc lắm.
Ánh mắt mát lạnh của Hoắc Vân Tiêu quét qua đối phương, anh nói bằng giọng xa cách: “Chú Trương, đã lâu không gặp.”
Chú Trương này chính là một trong những cổ đông của Học viện Thịnh Thế, ông ta từng có may mắn gặp qua Hoắc Tam gia vài lần. Có phải Tam gia đang làm quá lên không.
Tần Nguyễn nhìn bát canh bổ trước mắt mà mặt nhăn nhó.
Hoắc Chi bê bát canh, lên tiếng khuyên nhủ: “Phu nhân, nhiệt độ vừa miệng, cô nên uống lúc còn nóng ạ.”
Ánh mắt của Tần Nguyễn lướt qua Hoắc Chi, nhìn về phía người đàn ông đang chậm rãi đi tới, cô hỏi: “Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.”