Năm ngoái khi cô mang thai, lúc đầu kuống canh thảo dược còn có thể chấp nhận được, thậm chí còn cảm thấy ngon miệng. Lâm Hạo cười khinh thường, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc xoay người, trên mặt Lâm Hạo lại lộ vẻ khinh thường và đắc ý. Hoắc Vân Tiêu giơ tay chào họ, sau đó đi tới chiếc bàn gỗ kiểu cổ rồi ngồi xuống.
Anh ngồi với tư thế thoải mái, nhìn ba người bằng ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi: “Mọi người đã tìm hiểu được gì rồi?” Mặc dù Hoắc Khương không nói thẳng là đồng ý với hành vi của Lâm Hạo, nhưng cũng nhắc nhở cho anh ta biết.
“Biết rồi, biết rồi, có gì to tát đâu!” Hoắc Vân Tiêu đặt Tần Nguyễn lên giường trong căn phòng cổ, đắp chiếc chăn lông ngỗng mà nhà họ Hoắc đã chuẩn bị cho chuyến đi.
Hoắc Tam gia ngồi ở mép giường, khẽ vuốt má Tần Nguyễn, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới đứng dậy rời đi. Đối phương gật đầu, vẻ mặt đầy tự mãn.
Thấy vậy, Hoắc Khương nghiêng đầu, ba người vội vàng đuổi theo chủ nhân và phu nhân. Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng khép cửa phòng, đi ra phòng ngoài.
Hoắc Khương, Hoắc Chi và Lâm Hạo đang đứng chờ đợi với tư thế tiêu chuẩn. Tần Nguyễn lại bị dụ dỗ, eo cô không khỏi mềm nhũn.
Sau đó, dưới sự cố ý trêu chọc dỗ dành của Tam gia, Tần Nguyễn đã uống hết bát canh thảo dược. Hoắc Khương đứng lên nói trước: “Ông chủ của khu nghỉ dưỡng Long Quân họ Bàng, ông ta không thường xuyên đến đây, nhưng cứ cuối tuần sẽ đến kiểm tra một lần. Hơn nửa số khách đến đây là vì ông chủ Bàng, để tận mắt thấy con rồng mà ông ta đã nói, một số người trong số họ thuộc về nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó, một số là nhà thám hiểm từ những thành phố khác, một số là phóng viên.”
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Hạo đã đứng ra: “Tôi được biết từ người phục vụ ở đây rằng, khu nghỉ dưỡng Long Quân có một tầng hầm, đó là khu vực cấm rất nguy hiểm, bất kỳ ai cũng không được tiến vào, nhưng theo sự nghi ngờ của nhân viên phục vụ, cứ mỗi lần có người chết ở đỉnh núi, sẽ luôn có tiếng động lạ phát ra từ trong hầm, chuyện này cực kỳ quái dị.” Ba người liếc nhìn nhau.
Hoắc Khương hếch cằm với Lâm Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng dò hỏi. Tất cả những gì Lâm Hạo làm đều là vì sự an toàn của Tần Nguyễn, nếu Tam gia thật sự muốn làm gì đó với anh ta thì cũng phải e ngại Tần Nguyễn.
Nghe thấy câu nói của Lâm Hạo, Hoắc Khương bước lên cảnh cáo: “Có một số việc hăng quá hóa dở, chỉ cần biết Tam gia không gặp nguy hiểm là được, còn về phần chủ nhân muốn làm gì thì chúng ta phải nhắm một mắt mở một mắt thôi.” Hoắc Vân Tiêu ngồi trên ghế, phong thái tao nhã, khuôn mặt nghiêm nghị cao quý vô cùng.
Anh khẽ gật đầu với ba người, giọng nói trầm thấp từ tính: “Còn gì nữa không?” Lâm Hạo tức đến bật cười: “Chú cứ làm như tôi muốn làm hại Tam gia ấy, tôi chỉ muốn kiểm tra khu nghỉ dưỡng Long Quân, tiện thể nhìn xem có phải Tam gia đang đi bộ xung quanh để thư giãn hay không thôi mà.”
Hoắc Khương bình tĩnh gật đầu: “Thế thì tốt.” Tần Nguyễn thở dài, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Cuối cùng, cô đành chậm rãi mở miệng, uống sạch bát canh. “Chậc, việc này giao cho tôi đi.”
Hai người này sợ Tam gia nhưng anh ta không sợ. “Chết tiệt!” Lâm Hạo nghe vậy thì dừng lại, quay đầu trừng mắt với Hoắc Khương: “Tôi có ý tốt, vậy mà chú lại muốn lấy mạng tôi!”
Hoắc Khương mặt không biểu cảm nói: “Cậu là người của phu nhân, chủ nhân từng nói với chúng tôi không nên quá xen vào chuyện của cậu, nhưng đôi mắt của chúng tôi luôn dõi theo cậu, nếu cậu có bất cứ hành vi nào uy hiếp đến chủ nhân, trong mắt ám vệ nhà họ Hoắc không chấp nhận có hạt cát đâu.” Thấy Tam gia ôm Tần Nguyễn đi tới, Lâm Hạo lập tức đứng thẳng người, bước thẳng về phía bọn họ.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt lườm bọn họ, vẻ mặt không thay đổi mà bế Tần Nguyễn rời đi. Tần Nguyễn và Tam gia ngồi trên ghế dựa, cảm nhận sự bình yên hiếm có này.
Tại tầng dưới của đài quan sát, thỉnh thoảng có tiếng ồn ào của khách du lịch, một số là khách của khu nghỉ dưỡng Long Quân, một số là du khách leo núi kết bạn với nhau cùng đến. Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn vào lòng, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên nụ cười, anh dùng giọng làm nũng nói: “Nguyễn Nguyễn.”
Giọng nói dễ nghe được kéo dài, mang theo sự mềm mại chưa từng thấy. Sau đó cô phải uống hết ngày này qua cngày khác, bây giờ nhìn thấy canh thảo dược là cô lại nhớ đến quá trình mang thai vất vả trước đây.
Hoắc Vân Tiêu ghé avào tai Tần Nguyễn, cố ý dùng giọng điệu khiêu khích cô: “Nguyễn Nguyễn, ngoan nào, uống canh đi.” Gió đêm thổi tới, sợi tóc bên tai Tần Nguyễn bị thổi tung.
Lúc Hoắc Vân Tiêu cúi đầu vén tóc cho cô, thấy Tần Nguyễn nhắm chặt mắt, hơi thở cũng đều đều. “Tôi không cần ai đi theo cả, mọi người cứ chăm sóc tốt cho phu nhân là được, sớm nhất là một tiếng nữa tôi sẽ về.”
Hoắc Vân Tiêu cởi chiếc cúc áo thứ hai, rõ ràng là khí chất cao quý tao nhã như vậy, nhưng lại vô tình tỏa ra cảm giác thần bí. “Ngoan lắm!”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu hôn lên môi Tần Nguyễn, anh ngậm hết phần nước canh còn dính trên môi cô, trông rất quyến rũ. Hoắc Khương trầm giọng ra lệnh: “Đuổi theo cậu ta, không cần để ý hành động của chủ nhân, chỉ cần nhìn chằm chằm Lâm Hạo là được.”
“Vâng thưa sếp!” Ba người lần lượt lắc đầu.
Hoắc Vân Tiêu quay đầu liếc nhìn cảnh đêm của ngọn núi ngoài cửa sổ. Nghe tiếng cười nói ở bên dưới, Tần Nguyễn dựa vào ngực Tam gia, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi ý thức sắp chìm vào giấc ngủ, Tần Nguyễn còn đang nghĩ ngày mai là sinh nhật của người đàn ông bên cạnh mình, cô muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh. Khi mặt trời lặn, ánh sáng màu hồng nhạt dần, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời chiếu sáng toàn bộ ngọn núi Vấn Thế.
Đỉnh núi mờ sương, ban đêm dưới ánh trăng sáng ngời, phong cảnh tuyệt đẹp, tựa như tiên cảnh nơi trần gian. Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp, nếu không sẽ không có nhiều du khách đến đây sau khi án mạng xảy ra.
Tiếc rằng tất cả chỉ là ảo ảnh. Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người, thản nhiên nói: “Ngày mai phu nhân thức dậy, hãy nói những tin tức này cho cô ấy biết. Bây giờ tôi phải đi ra ngoài, phu nhân vừa uống canh an thần để ngủ, mọi người hãy bảo vệ tốt cô ấy, tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Hoắc Khương hỏi: “Vậy ai sẽ ở bên cạnh ngài ạ?” Người áo đen nhanh chóng rời đi, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lướt qua.
Trên một không gian rộng lớn ở đỉnh Vấn Thế. Vừa nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu, ba người lập tức khom người hành lễ.
“Tam gia.” Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn căn phòng Tần Nguyễn đang nằm, sau đó bước nhanh ra cửa.
Khi đôi chân dài bước ra ngoài, anh tiện tay cầm chiếc ô màu đen ở bên cạnh cửa. Hoắc Khương nhỏ giọng khuyên: “Chủ nhân, như vậy quá nguy hiểm.”
Hoắc Vân Tiêu nói chắc nịch: “Đây là mệnh lệnh.” Mắt của Hoắc Khương và Hoắc Chi sáng lên, nhưng nghĩ tới thủ đoạn thưởng phạt rõ ràng của Tam gia, những dụng cụ tra tấn trong khu hình phạt lập tức hiện lên trong đầu họ.
Nhìn vẻ mặt của hai người, Lâm Hạo biết bọn họ e ngại thủ đoạn trừng phạt của Tam gia. Nhìn theo bóng lưng Lâm Hạo, Hoắc Khương âm thầm vẫy tay với thuộc hạ.
Một người đàn ông mặc áo đen đi tới. Bọn họ cảm thấy Tam gia càng ngày càng thần bí, từ khi trở về từ nước Fuluo, chủ nhân trở nên sâu không lường được, khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhận thấy sự lo lắng của hai người, Lâm Hạo bước tới rồi nói với thái độ tùy ý: “Tam gia không cho đi theo, nhưng không bảo chúng ta không được tuần tra, khu nghỉ dưỡng Long Quân rộng như vậy, vì sự an toàn của phu nhân, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ và tìm ra những mối đe dọa tiềm ẩn, điều đó có đúng không?” Hoắc Khương và Hoắc Chi liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Ám vệ nhà họ Hoắc luôn đi theo mỗi khi chủ nhân làm việc, đây là lần đầu tiên bọn họ bị đẩy ra. Thấy bầu không khí của hai vợ chồng trở nên ngọt ngào hơn, Lăng Hiểu Huyên biết điều xách chiếc túi màu đen dưới chân, hất cằm trêu chọc Tần Nguyễn rồi rời khỏi không gian mơ hồ tràn đầy ấm áp này.
Thấy chủ nhân ôm eo phu nhân và dùng mọi cách dỗ cô uống canh, Hoắc Chi chậm rãi lùi lại rồi rời khỏi. Lâm Hạo vẫy tay với Hoắc Khương rồi rời khỏi phòng.
Hoắc Khương vẫn lo lắng nói: “Lâm Hạo, tất cả ám vệ nhà họ Hoắc được đưa tới đây đều do tôi trực tiếp chỉ huy, đừng giẫm vào điểm mấu chốt của Tam gia, nếu không cậu sẽ là người chịu thiệt đấy. Một khi tôi phát hiện cậu làm chuyện có hại đến chủ nhân, đến lúc đó không cần chủ nhân ra tay, tôi sẽ tự mình giải quyết cậu.” Trong mắt Lâm Hạo, đám người Hoắc Khương chỉ là những tử sĩ không biết cách thay đổi theo hoàn cảnh.
Lâm Hạo là loại người đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.