Nhưng, Nhan Tư Bội cũng không cần câu trả lời của cô ta.
Nhan Tư Bội tức giận đến mức quên mất Vương Duyệt trước mặt l2à một nữ quỷ, chỉ biết cô ta là ả tình nhân đã phá hủy gia đình mình, nên lập tức túm tóc Vương Duyệt, giơ tay tát vào mặt cô ta.
7
“Bốp!” Lại một cái tát nữa giáng xuống, Vương Duyệt nghĩ phải thoát đi,2 nhưng tóc bị kéo không làm sao thoát ra được.
Nhan Tư Bội cười lạnh: “Người đàn ông của người khác ngon lắm phải không? Đồ đĩ0!”
“Bốp!” Đặc biệt là đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn, làm một người phụ nữ như cô ta nhìn vài lần mà cũng không nhịn được tim đập nhanh hơn.
Nhan Tư Bội nghĩ đến chuyện trước đó mình còn nghi ngờ người này trẻ tuổi như vậy mà đã làm mẹ rồi, không biết có phải là vợ bé của ông nào đấy nuôi ở bên ngoài hay không, nên lúc này mặt cũng xấu hổ.
Cô ta đè thấp giọng xuống, chân thành nói: “Thật sự xin lỗi, tôi đã sai trong chuyện vừa rồi, tôi không nên có thái độ không tốt như vậy khi sự việc còn chưa rõ ràng.” Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong văn phòng.
Nhan Tư Bội chửi ầm lên: “Con ả đĩ thõa này, không làm cái7 gì tốt mà cứ nhất định phải làm kẻ thứ ba à!”
“Bốp!” Càng nhìn gương mặt của đối phương, Nhan Tư Bội càng tức giận, lại tát đối phương thêm một cái.
Lần này Nhan Tư Bội tát rất mạnh, làm mặt của Vương Duyệt bị rớt xuống một khối thịt.
Nhan Tư Bội dùng cả hai tay nắm lấy tóc của đối phương, lắc đầu cô ta và điên cuồng chửi rủa: “Mẹ nhà cô chứ có biết chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào không? Tôi đã tạo ra cái nghiệt gì mà lại gặp phải cái thứ lẳng lơ như cô và gã khốn nạn Nhiễm Tịch kia! Các người làm tôi ghê tởm cả đời!!!” Vương Duyệt bị đánh đến mức hoàn toàn sửng sốt, lần này cô ta thậm chí quên cả chạy trốn.
Nhan Tư Bội đầy căm hận, kéo khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp như khi còn sống của Vương Duyệt, rồi giễu cợt: “Cái khuôn mặt nát bét này của cô đúng là xứng với Nhiễm Tịch lắm, đều bỉ ổi ghê tởm như nhau!”
“Bốp!” Cặp mắt đỏ bừng của Vương Duyệt u ám nhìn chằm chằm vào Nhan Bội Tư: “Là anh ta dụ dỗ tôi trước!”
Nhan Tư Bội cười, và nhục nhã tát vào mặt Vương Duyệt: “Tôi đã bảo hai người không phải là thứ gì tốt mà, hôm nay bà đây không xé xác các người ra thì có lỗi với cái sừng trên đầu tôi quá!”
“Bốp!” Cái tát này khiến gương mặt của Vương Duyệt vẹo đi.
Nhan Tư Bội không biết nguy hiểm sắp đến, trong lòng cô ta vô cùng tức giận, chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Cô ta nắm tóc Vương Duyệt, kéo mặt đối phương lại gần rồi lên tiếng chất vấn: “Đàn ông bên ngoài nhiều như vậy, tại sao cô phải chen chân vào gia đình của người khác?! Cô bụng đói ăn quàng đến mức nào hả? Lúc trước cô tằng tịu với chồng tôi, có bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô không chỉ mất mạng, mà còn bị tôi sỉ nhục không?” Cuối tiếng gầm, Nhan Tư Bội tức giận khóc ầm lên, cô ta buông tóc Vương Duyệt và ngồi bệt xuống đất.
“Ahhhhh!!!”
Cô ta hét lên một tiếng đau thấu tim, dáng vẻ chật vật, nỗi uất ức trong lòng không có nơi nào để trút ra. Nghe thấy tiếng mẹ khóc, Nhiễm Ngọc Hi đang chơi với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liền trèo xuống khỏi mép sô pha.
Đôi chân ngắn ngủn chạy về phía mẹ: “Mẹ ơi!”
Thằng bé cảm thấy đau lòng cho mẹ nó, nó bổ nhào lên lưng Nhan Tư Bội để ôm lấy mẹ, nhưng vì còn quá nhỏ nên không ôm được. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe Nhiễm Ngọc Hi nói thế thì cùng đồng thanh từ chối.
Tần Nguyễn lấy làm khó hiểu, tự hỏi tại sao hai đứa con trai nhà mình lại từ chối một cách không lễ phép như thế.
Nhưng vẻ mặt của Nhan Tư Bội lại hơi xấu hổ, cô ta ôm con trai mà chột dạ cúi đầu, nắm tay con trai rồi im lặng lắc đầu với thằng bé. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bò xuống khỏi ghế sô pha và chạy đến chỗ Tần Nguyễn, hai đứa nắm lấy ống quần của cô.
Con trai lớn: “Mẹ à, Ngọc Hi chơi búp bê Barbie.”
Con trai nhỏ: “Mẹ, con không muốn chơi búp bê.” Tần Nguyễn không biết trong lời xin lỗi của Nhan Tư Bội có cả chuyện lúc trước cô ta đã có suy đoán ác ý về cô nên xua tay: “Chỉ là chuyện bình thường thôi, tin tôi đi, nếu đổi lại là con của tôi, chắc chắn tôi sẽ còn mất bình tĩnh hơn cả cô cơ.”
Nhan Tư Bội nhìn gương mặt trẻ trung trắng mịn của Tần Nguyễn, khi nói đến đoạn con trai của tôi, trên người cô có một loại cảm giác không hài hòa cực mạnh.
Cô ta không nhịn được mà bật cười, sau đó lập tức nói: “Cảm ơn cô.” Cô ta lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, rời khỏi ngực của Tần Nguyễn, rồi đưa tay ôm con trai vào lòng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Tần Nguyễn mỉm cười: “Đừng khách sáo, tôi tiện tay mà thôi.”
Nhan Tư Bội ngẩng đầu lên, gương mặt vừa ngây thơ của thiếu nữ, vừa quyến rũ khiến phụ nữ phải hâm mộ của Tần Nguyễn hiện lên rõ ràng trong mắt cô ta. Hồn thể của Vương Duyệt bị Tần Nguyễn đá một cú bay dính vào tường.
Hồn thể cô ta cắm sâu vào bức tường, duy trì tư thế vặn vẹo thách thức giới hạn.
Nhan Tư Bội khóc một hồi, cúi đầu nhìn mảng nước mắt ướt sũng trên vai Tần Nguyễn thì cảm thấy hơi xấu hổ. Nhiễm Ngọc Hi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy chờ mong: “Cháu cũng sẽ mang đồ chơi của cháu đến!”
“Không được!”
“Không được!” Tần Nguyễn vươn tay về phía Nhiễm Ngọc Hi ở trong ngực của Nhan Tư Bội, cô xoa đầu thằng bé: “Tôi đã bảo là không cần khách sáo rồi mà. Hai đứa con trai của tôi rất thích bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi đấy, nếu không thì chúng sẽ không xen vào việc của người khác đâu.”
Nhiễm Ngọc Hi nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, giọng nói non nớt kiên định nói: “Cháu cũng rất thích các bạn ấy ạ!”
Nghe thấy con trai mình được người khác thích, trong mắt Tần Nguyễn tràn đầy ý cười, cô mỉm cười và nói với cậu bé: “Cục cưng nhà cô cũng có bạn rồi, hôm nào bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi đến nhà bọn cô chơi nhé, A Diêu và An Kỳ có rất nhiều đồ chơi, có thể cùng chia sẻ với cháu đấy.” Vương Duyệt vốn là lệ quỷ, bị một người phụ nữ hành hung một trận như thế khiến cô ta cảm thấy mình bị làm nhục, hồn thể nhanh chóng lao vào Nhan Tư Bội.
Khi đối phương lao tới, Tần Nguyễn nhanh chóng nâng đôi chân dài của mình lên.
“Bùm!” Tần Nguyễn nói với Nhan Tư Bội: “Mỗi đứa mỗi tính nên sở thích cũng khác nhau, thích cái gì là thiên phú của chúng nó. Tính cách của Ngọc Hi có cả cứng lẫn mềm, đứa trẻ như vậy mới là trạng thái lý tưởng nhất.”
Lúc này, Nhiễm Tịch từ dưới đất bò dậy, anh ta quỳ xuống trước mặt Nhan Tư Bội, ôm lấy chân vợ mình mà khóc lóc kể lể: “Bội Bội à, anh thật sự sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt hơn với mẹ con em.”
Nhan Tư Bội không muốn để con trai nhìn thấy dáng vẻ chật vật hèn mọn của cha nó, nên lấy tay che mắt thằng bé, sau đó cúi xuống nhìn người đàn ông dưới chân mình.
Trong giọng nói lạnh lùng của cô ta lộ ra cảm xúc oán hận: “Nhiễm Tịch, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, sau khi tình cảm lắng xuống thì chỉ còn lại trách nhiệm và thân tình dành cho nhau để duy trì cuộc hôn nhân này. Tôi không phải là cô thiếu nữ ngây thơ, tôi biết cuối cùng sẽ có một ngày tình cảm biến mất hết, nếu như anh chỉ là vượt quá giới hạn, có lẽ tôi sẽ mở một mắt, nhắm một mắt mà bỏ qua cho anh. Nhưng hai bàn tay của anh không nên dính vào mạng người, lại còn là tính mạng của một người phụ nữ đang mang thai đứa con của anh nữa.”
Nhiễm Tịch khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Bội Bội, anh thật sự biết mình sai rồi, em tha thứ cho anh một lần thôi, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để đền bù cho em. Cầu xin em tha thứ cho anh lần này, sau này anh sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với em nữa.”
“Muộn rồi!”