Tần Ng1uyễn liếc nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cô lên tiếng: “Anh Nhiễm, anh là người trong cuộc có phải cũ2ng nên giải thích một chút cho vợ anh biết lý do vì sao gia đình anh lại bị nữ quỷ bám lấy không?”
“Tôi không biết! Tôi không bi7ết gì cả!” Hoắc Diêu giơ cánh tay nhỏ lên, phát biểu trước: “Có một nữ quỷ mặc đồ đỏ đi theo bên cạnh Ngọc Hi, bọn con nói cho bạn ấy biết, nhưng bạn ấy không tin. Vì để bạn ấy tin nên A Kỳ giúp cho hai mắt của bạn ấy có thể nhìn sự tồn tại của nữ quỷ, nhưng bạn ấy nhát gan quá hôn mê luôn.”
Bên trong lời nói ngây thơ thỉnh thoảng lại để lộ ra cảm xúc tủi thân.
Hoắc An Kỳ cũng gật đầu đồng ý: “Mẹ à, nữ quỷ kia muốn hại Ngọc Hi, vì để bạn ấy hiểu nữ quỷ rất nguy hiểm nên con cố ý giúp bạn ấy nhìn thấy trạng thái chân thực nhất không qua biến hóa của nữ quỷ.” “Tại sao?!” Người phụ nữ trẻ cả giận, hất tay chồng ra: “Rõ ràng là con trai chúng ta bị bắt nạt, mà anh lại sợ như vậy à?!”
Người đàn ông cũng nổi giận quát to với vợ: “Em có thôi đi không hả!”
Người phụ nữ càng nhìn vẻ mặt của chồng càng cảm thấy anh ta có vấn đề, cô ta cau mày hỏi: “Anh làm sao vậy hả?” Cô giáo trẻ đứng trước bàn làm việc run lên bần bật khi nghe Hoắc Diêu nói lên cái tên cô giáo Vương Duyệt dạy nhạc.
Cô giáo khiếp sợ nhìn hai hoàng tử nhà họ Hoắc, trên mặt cô ấy đầy vẻ kinh dị cùng sợ hãi, lông tóc toàn thân dựng đứng hết cả lên.
Nữ giáo viên rõ ràng rất hoảng hốt, nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh nói với Tần Nguyễn: “Vương Duyệt là giáo viên dạy nhạc mới được tuyển vào năm nay, cô ấy bị mất tích nửa tháng trước, chúng tôi đã liên lạc với gia đình của cô ấy nhưng cũng không có được tin tức gì, cuối cùng nhà trường đành phải báo cảnh sát.” Tần Nguyễn hờ hững liếc cô ta một cái: “Chị Nhiễm, chuyện này chị nên hỏi chồng chị mới phải, dù sao cũng là tội lỗi do anh ta gây ra.”
Người phụ nữ lập tức chất vấn chồng mình: “Rốt cuộc thì anh đã làm gì sau lưng tôi hả?”
Người đàn ông run giọng gầm lên: “Lời nói của một con mụ điên mà em cũng tin à!” Hai mắt của người đàn ông hiện lên vẻ khủng hoảng, anh ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào cô.
Anh ta há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng bởi vì quá sợ hãi nên một chữ cũng không thốt ra được.
Mẹ của Nhiễm Ngọc Hi nghe Tần Nguyễn nói thế, thì ngay lập tức radar giác quan thứ sáu nhạy cảm của phụ nữ vang lên, cô ta lên tiếng chất vấn: “Cô có ý gì?” Cha của bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi nhanh chóng phủi sạch quan hệ, trên gương mặt không quá điển trai kia hiện lên vẻ khủng7 hoảng.
Trong mắt Tần Nguyễn tràn ra tia sáng nguy hiểm, cô cười khẩy nhìn anh ta rồi lạnh lùng chế giễu: “Xem ra anh chưa thấy 2quan tài chưa đổ lệ nhỉ.”
Người đàn ông còn chưa lên tiếng, vợ của anh ta đã tức giận đến mức mặt mày xanh lét, cô ta chỉ tay và0o Tần Nguyễn và đốp chát lại: “Cái cô này ăn nói kiểu gì vậy, rõ ràng là các con cô làm sai mà giờ cô lại đẩy lỗi sai lên người chúng tôi, đây chính là thái độ của các người đấy hả?!” Hai mắt người đàn ông đỏ lên, rõ ràng là đang chột dạ nhưng anh ta lại nói năng rất hùng hồn và đầy lý lẽ: “Em cũng không phải là không biết thân phận của anh, làm lớn chuyện này lên thì chúng ta được lợi gì? Anh sắp được thăng chức rồi, có phải là em cứ nhất định phải làm cho công việc của anh rối tung lên thì mới bỏ qua không!”
Vẻ mặt người phụ nữ hơi biến sắc, cô ta lập tức tỏ thái độ kiên quyết và nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện chúng ta cần phải giải quyết hiện tại chính là việc con trai chúng ta bị bắt nạt!”
Tần Nguyễn khoanh tay đứng một bên nhìn hai vợ chồng nhà này cãi nhau. Người phụ nữ quay đầu lại trừng mắt với cô: “Chuyện nhà của chúng tôi không cần cô nhúng tay vào, chuyện cô phải làm chính là bảo hai đứa con cô nói xin lỗi Ngọc Hi nhà tôi!”
Tần Nguyễn nhún vai: “Hai đứa con tôi không cần phải nói xin lỗi, hôm nay nếu các người đi ra khỏi cánh cửa này, tôi dám đảm bảo các người sẽ không sống quá ba ngày.”
Cô nhìn nữ quỷ áo đỏ đang dựa vào người cha của Nhiễm Ngọc Hi, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, cô trầm giọng nói: “Nữ quỷ Vương Duyệt kia đã để mắt tới các người, tốt nhất là nên hỏi xem chồng của cô đã làm cái gì với cô ta mà để cô ta căm hận các người như thế, thậm chí không tiếc chọc sát nghiệt cũng phải mang cả nhà các người đi cùng.” Tần Nguyễn nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn ba cha con đang ngồi bên cạnh.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi ở hai bên đùi của Tam gia, hai cặp mắt trong suốt đang nhìn cô đầy sùng bái.
Tần Nguyễn dịu dàng hỏi: “A Diêu, An Kỳ, hai đứa nói cho mẹ biết, trước đó các con đã làm cái gì và nói cái gì với bạn Nhiễm Ngọc Hi?” Cô cũng không đồng tình với cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này, người duy nhất khiến cô đau lòng chính là con trai của bọn họ.
Bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi nước mắt lưng tròng, khuôn mặt non nớt ấy hiện lên vẻ sợ hãi, thằng bé nhìn cha mẹ mình bằng ánh mắt đầy bối rối.
Vì thương hại đứa nhỏ, Tần Nguyễn một lần nữa lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, việc hai người nên làm bây giờ chính là giải quyết vấn đề chứ không phải là cãi nhau ở ngay trước mặt đứa trẻ, hai người không biết làm như thế này sẽ tạo thành bóng ma đi theo cả đời cho thằng bé sao?” Trên mặt người phụ nữ trẻ tuổi vẫn còn tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của chồng mình và thái độ hung hăng của Tần Nguyễn, cô ta tỏ ra mờ mịt luống cuống.
Lúc này, người đàn ông đang ôm Nhiễm Ngọc Hi đứng lên, giận dữ quát vào mặt Tần Nguyễn: “Cô chỉ nói nhăng nói cuội, chúng tôi không truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, đi thôi!”
Bế con trên tay, anh ta lôi kéo cánh tay vợ đi ra ngoài cửa. Người đàn ông cảm giác bả vai mình không được thoải mái, giống như là có cái gì đang đè lên người anh ta.
Anh ta vừa ôm con vừa giật giật cà vạt, giọng cũng tăng thêm phần nóng nảy: “Anh không hề biết cô ta!”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào phần bụng hơi nhô lên của nữ quỷ, cô cười khẩy: “Anh không biết cô ta mà trong bụng của cô ta lại có con của anh à?” Bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi cảm giác vòng ôm của cha mình càng ngày càng chặt, cậu bé thấy hơi khó thở nên nói: “Ba à, con khó chịu lắm, ba đừng ôm con chặt thế.”
Người đàn ông lập tức buông tay ra, mồ hôi trên trán anh ta trượt xuống cằm và nhỏ lên khuôn mặt non nớt của Nhiễm Ngọc Hi.
Tần Nguyễn thấy cảnh này thì cười lạnh một tiếng, nói với mẹ của đứa bé: “Chị Nhiễm, hai đứa con tôi ngoại trừ xen vào việc của người khác thì cũng không làm gì sai, dù sao những gì chúng nó nói cũng đều là sự thật.” Đến cả người lớn mà nhìn thấy khuôn mặt nát bét này của nữ quỷ cũng ăn không ngon mất mấy ngày, chứ đừng nói gì đến một đứa trẻ mới có mấy tuổi.
Tần Nguyễn xoa xoa mi tâm, trong lòng cũng thầm đồng tình với Nhiễm Ngọc Hi, không biết đứa nhỏ này bị bóng ma tâm lý lớn đến mức nào nữa.
Hoắc Diêu chỉ vào nữ quỷ đang lơ lửng sau lưng ba người nhà họ Nhiễm, thằng bé một lần nữa nói ra lời kinh người: “Mẹ, cô ấy là cô giáo Vương, là cô giáo dạy Âm nhạc của bọn con ạ.” Hoắc Tam gia đang ung dung ngồi ở trên ghế sô pha, thấy hai vợ chồng này có thái độ ác liệt với Tần Nguyễn, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Này anh, tốt nhất là anh nên có thái độ lịch sự với vợ tôi, nếu không tôi sẽ cho anh biết rằng tội phỉ báng cũng có thể ngồi tù được đấy.”
Cha của Nhiễm Ngọc Hi lập tức trút lửa giận vào Hoắc Tam gia, nhưng khi đối đầu với đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh, chứa đựng sương giá ngàn năm chưa tan của Hoắc Tam gia, anh ta cố mạnh miệng: “Rõ ràng là các người gây sự trước!”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên, khí thế bá đạo lộ ra ngoài, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn về phía Tần Nguyễn: “Sự thật là như thế nào, sao Nguyễn Nguyễn không để cho bọn họ được tận mắt nhìn thấy nữ giáo viên tên Vương Duyệt kia.” Tần Nguyễn xoa cằm, trầm ngâm nói: “Đó đúng là đường tắt nhanh nhất để biết rõ chân tướng sự thật.”
Mẹ của Nhiễm Ngọc Hi nghe hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, thì cười lạnh giễu cợt nói: “Tôi cũng muốn xem xem các người định làm cái trò gì.”
Nhưng sắc mặt của người đàn ông lại đột nhiên thay đổi, trên mặt anh ta tràn đầy hoảng sợ: “Không! Tôi không muốn!”