Nữ quỷ vẫn luôn 1bám trên lưng người đàn ông bị sát khí đột nhiên xuất hiện tác động, hồn thể của cô ta không khống chế được mà bay thẳng vào một góc. Cô ta n2hìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, bên trong đôi mắt đỏ như máu hiện lên tia độc địa.
Hoắc Tam gia đang ngồi ở trên ghế sô pha, gương mặt 7tuấn tú của anh trở nên tức giận, đôi mắt lạnh lùng hung ác nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, một luồng khí tràng hung hãn mang theo cảm giác áp bác7h tràn ra từ trên người anh. Anh thu lại ánh mắt quan sát hai vợ chồng nhà họ Nhiễm, bình tĩnh nhìn hai đứa con trai ngoan ngoãn trong lòng.
Lòng âm thầm so sánh Nhan Tư Bội với Tần Nguyễn, cùng là những người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng có vẻ như sức chiến đấu của Nguyễn Nguyễn nhà anh càng hơn một bậc.
Nhan Tư Bội đạp xong Nhiễm Tịch thì chỉ vào mũi của đối phương và tức giận mắng: “Anh dám lén lút đi cặp bồ ở sau lưng tôi, mà lại còn là cô giáo của con anh, anh có biết xấu hổ không thế hả? Anh bảo con anh sau này còn đi học ở trường như thế nào, muốn nó mỗi ngày đều bị người ta chỉ trỏ à!” Nhìn thấy Vương Duyệt tới gần, cơ thể của Nhiễm Tịch dán chặt vào cửa văn phòng, hai tay anh ta quơ lung tung: “Cút! Cút đi ahhhh!!!”
Vương Duyệt vuốt mái tóc đẫm máu của cô ta, vừa khóc vừa cười: “Tôi lạnh quá, con cũng cần có cha, anh đi theo tôi đi, cùng tôi xuống Địa Ngục!”
Nói đến câu sau cùng, giọng nói của cô ta trở nên sắc bén, hồn thể nhanh chóng lao về phía Nhiễm Tịch. Cô ta trốn ra sau lưng chồng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, toàn thân run rẩy như mắc hội chứng Parkinson, nào còn tư thế tự tin như trước nữa.
Mà không chỉ cô ta, đến ngay cả cha của Nhiễm Ngọc Hi và nữ giáo viên phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững, cũng bị dáng vẻ thê thảm của Vương Duyệt làm cho sợ hãi.
Hai chân người đàn ông run lẩy bẩy, đầu đổ đầy mồ hôi, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au như muốn nhỏ ra máu lạnh lùng nhìn cha của Nhiễm Ngọc Hi, ánh mắt hung tàn oán hận của cô ta như chỉ muốn chém người đàn ông kia ra làm nghìn mảnh.
Mẹ của Nhiễm Ngọc Hi nhìn tình huống này mới biết sự thật không như mình nghĩ, lập tức giật lấy đứa con từ tay chồng.
Lúc này cô ta cũng biết ở gần ai mới là an toàn, nên ôm con trốn ở sau lưng Tần Nguyễn. Rõ ràng chỉ là thứ khí tràng áp bách của người bình thường, nhưng nữ quỷ Vương Duyệt lại có cảm giác cổ 2họng như bị ai đó bóp nghẹt, hồn thể vốn đã run rẩy của cô ta càng run mạnh hơn.
Rõ ràng cô ta đã là lệ quỷ có oán khí mạnh mẽ, nhưng0 dưới cái nhìn của người đàn ông này, giống như đối phương chỉ cần phẩy tay một cái là có thể làm cho hồn phách của cô ta tan biến vậy. Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy cô ta, khiến cô ta không dám tự phụ, lại càng không dám dùng ánh mắt oán độc nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đưa lưng về phía Hoắc Tam gia, cô không nhìn thấy cũng không cảm nhận được lực sát thương vô hình tỏa ra từ đôi mắt hung tàn của anh. Nữ giáo viên chớp mắt, nhìn về phía Vương Duyệt đang co ro trong góc phòng, cô ấy lấy hết dũng khí hỏi: “Cô thật sự là Vương Duyệt sao?”
“Là tôi đây!”
Vương Duyệt đáp lại bằng giọng khàn khàn thê lương. Tần Nguyễn liếc cô ta một cái nhưng không nói gì, cô chỉ mỉm cười với Nhiễm Ngọc Hi.
Cậu bé rất có cảm tình với cô nên cũng miễn cưỡng nở nụ cười thân thiện.
Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, rất đáng yêu. “Chờ một chút!”
Mẹ của Nhiễm Ngọc Hi tên là Nhan Tư Bội, lúc này lên tiếng ngăn cản nữ quỷ Vương Duyệt giết chồng cô ta.
Cô ta vô cùng tự nhiên giao con cho Tần Nguyễn, thái độ hoàn toàn thay đổi, rất lễ phép nói: “Làm phiền cô trông đứa bé giúp tôi.” Nằm trong vòng tay của cha, cậu bé nhìn nữ quỷ đang co ro trong góc, đôi mắt trong veo ấy không có sự sợ hãi mà nhiều hơn là sự tò mò của một đứa trẻ.
Tần Nguyễn nhìn qua một lượt biểu cảm của tất cả mọi người, cô lạnh nhạt nói: “Nếu tất cả mọi người đều đã có thể nhìn thấy cô giáo Vương Duyệt, vậy thì chi bằng chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Chuyện này vốn dĩ tôi không nên nhúng tay vào, dù sao thì chuyện thù hận sinh tử giữa người và quỷ, tôi càng thích nhìn thấy kết cục gieo gió gặt bão của kẻ ác hơn. Chỉ có điều là do hai đứa trẻ nhà tôi không hiểu chuyện, vậy thì tôi đành phải tiện tay giúp các người giải quyết chuyện này thôi. Hi vọng sau này các người cũng đừng tiếp tục chỉ trích A Diêu và An Kỳ nữa, dù sao hai đứa nhỏ cũng chỉ là muốn hăng hái làm việc nghĩa, xem như là làm một việc thiện đi.”
Khoảnh khắc thật sự nhìn thấy quỷ, tất cả mọi người đều không nói nên lời, tất nhiên Tần Nguyễn nói cái gì cũng đúng hết. Thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của nữ quỷ, cô thầm nghĩ mình còn chưa ra tay mà đối phương đã sợ đến mức này cơ à, từ lúc nào mà cô lại có năng lực chấn áp khiến lệ quỷ sợ hãi như vậy.
“Ahhhh... Có quỷ!!!”
Khi văn phòng bị sát khí dày đặc xâm chiếm, cuối cùng thì mẹ của Nhiễm Ngọc Hi cũng nhìn thấy được dáng vẻ thê thảm của nữ quỷ Vương Duyệt, lúc này cô ta không kiềm chế được mà kêu loạn lên. Cô ta thậm chí còn không để ý đến lệ quỷ Vương Duyệt đang lơ lửng ở bên cạnh, mà vươn tay ra nắm lấy lỗ tai của chồng mình, sau đó khinh bỉ nói: “Tên khốn nạn! Anh lại dám đi ngoại tình sau lưng bà đây à!”
Khá lắm!
Quý cô Nhan Tư Bội đã tức giận đến mức miệng bật ra giọng địa phương luôn. “Ahhhh!!!”
Nhiễm Tịch hét lên thảm thiết.
Âm thanh bi thảm kia truyền vào trong tai Tam gia khiến ánh mắt trầm tĩnh của anh phải dời xuống, nhìn thấy tư thế chật vật của Nhiễm Tịch mà anh cũng hơi cảm động lây, phải điều chỉnh lại tư thế ngồi. Đột nhiên bị nhét cho một đứa bé, Tần Nguyễn nhìn ánh mắt trong suốt mê mang của Nhiễm Ngọc Hi, vô thức nói: “À được.”
Thấy Tần Nguyễn đồng ý, thần sắc trên khuôn mặt Nhan Tư Bội khẽ giãn ra.
Một giây sau, cô ta xắn tay áo lên, máu nóng bốc lên đầu mà lao đến trước mặt Vương Duyệt cùng Nhiễm Tịch. Nhoáng một cái, khuôn mặt của người đàn ông mất khả năng chiến đấu đã bị trầy xước.
Nữ quỷ Vương Duyệt ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Nhan Tư Bội mà cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Tần Nguyễn đang ôm Nhiễm Ngọc Hi, ở thời điểm hai vợ chồng nhà kia làm ầm ĩ lên, bèn xoay mặt của thằng bé lại. Vương Duyệt hung ác nhìn trừng trừng vào người đàn ông, cô ta cất giọng nói thê lương: “Nhiễm Tịch! Anh là đồ chó má, không bằng cầm thú, tôi đang mang thai đứa con của anh, vậy mà anh lại bóp chết tôi rồi đẩy tôi từ tòa nhà cao tầng xuống, anh quá độc ác!”
“Không! Không phải! Tôi không có...”
Nhiễm Tịch lùi về phía cánh cửa phía sau, muốn trốn thoát khỏi văn phòng này. Khi nhìn thấy vong hồn của Vương Duyệt, khuôn mặt anh ta tràn đầy sự hoảng sợ tuyệt vọng.
Linh hồn của Vương Duyệt bay lên và đến gần Nhiễm Tịch.
Vẻ mặt cô ta dữ tợn và nói bằng giọng điệu u ám: “Anh lừa tôi thật thảm! Rõ ràng anh đã nói rằng sẽ ly hôn với vợ và lấy tôi, nhưng lại lừa tôi vào tòa nhà đang xây dở, nhân lúc tôi không để ý mà giết tôi! Rơi từ trên cao xuống làm tôi đau lắm, toàn thân ê ẩm, xương gãy nát hết, mặt đập xuống đất rất kinh khủng, đứa con trong bụng tôi vẫn luôn gọi cha ơi, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy!” Còn nữ giáo viên thì nhìn hồn thể run rẩy của Vương Duyệt bằng ánh mắt vừa kinh hãi vừa đồng tình.
Nửa tháng trước đối phương vẫn còn là đồng nghiệp của cô ấy, nhưng bây giờ đối phương đã trở thành lệ quỷ, cảnh tượng này thực sự gây sốc.
Người duy nhất coi như vẫn giữ bình tĩnh lại là cậu bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi. Thấy hai vợ chồng nhà này càng đánh càng hung, Tần Nguyễn đưa đứa trẻ đến chỗ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, sau đó nháy mắt với hai đứa nó.
Hai đứa hiểu ngay, chúng lập tức trèo xuống khỏi lòng của Tam gia, quấn lấy Nhiễm Ngọc Hi và chơi với cậu bé, để cậu bé không chú ý đến cha mẹ đang ồn ào của mình.