Tần N7guyễn ngồi ở bên giường, hơi xòe ngón tay chải mái tóc còn ẩm ướt. Người phụ nữ trẻ tuổi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Khương, cùng ánh mắt lạnh lùng như nhìn vật chết của Hoắc Vân Tiêu, mà một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân xông vào tim cô ta.
Cô ta khẩn trương nuốt nước bọt, hơi khiếp đảm chớp chớp mắt, không biết phải làm sao. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, hai cậu nhóc ngồi vắt tréo chân, tư thế ung dung nhàn nhã, đúng kiểu trời đất bao la ông đây là nhất vậy.
Tần Nguyễn vừa bước vào trong phòng là nhìn thấy ngay dáng vẻ chảnh chó kia của chúng, cô tức giận đến mức chỉ muốn vén tay áo lên, đi tét mông của chúng. Tay của cô ta chỉ vào Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Tần Nguyễn đang khoác tay Tam gia, lịch sự gật đầu với cô ta, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi là mẹ của hai đứa nó.” Tần Nguyễn nhìn chồng hồ sơ ở tủ đầu giường, ánh mắt cô hơi tối xuống: “Nhân quả tuần hoàn, mọi thứ đều có luân hồi, trưởng phòng Thái cảm thấy đáng tiếc cho những cô gái kia thì chi bằng hãy lo lắng cho những vụ án mạng ở ngọn núi Vấn Thế thì hơn. Tôi đã đọc báo cáo chi tiết về vụ án ở núi Vấn Thế rồi, dựa theo thông tin ghi lại ở trong đó thì sẽ còn xảy ra một vụ án mạng khác trong tháng này.”
Nghe cô nhắc đến vụ án mạng ở núi Vấn Thế, giọng của Thái Ung Lương trở nên nghiêm túc: “Cô có ý gì?!” Có lần cô tự mình đi đón Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ tan học, cô giáo đều khen ngợi hai đứa chúng nó vừa nghe lời lại hiểu chuyện, biết tự xúc cơm, đến ngay cả chuyện đi vệ sinh cũng đều rất tự giác, không giống như một số đứa trẻ khác hay phát sinh chuyện xấu hổ và phải thay quần áo.
Hoắc Vân Tiêu xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Chúng nó bảo là trong nhà của một người bạn có quỷ, chúng nó muốn đi giúp đứa bé kia bắt quỷ, nhưng đứa bé kia lại không hiểu quỷ là gì. A Diêu và An Kỳ rất khéo hiểu lòng người, chuyên môn giải thích cho đứa bé kia biết quỷ là cái gì, làm cho đứa bé kia sợ quá toàn thân run rẩy, bây giờ phụ huynh của nó đang làm loạn lên ở trường học.” Đón ánh mắt dò xét của người phụ nữ, Hoắc Vân Tiêu lịch sự gật đầu, anh nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi là cha của chúng nó.”
Người phụ nữ trẻ tuổi nghi ngờ đánh giá Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn, cô ta nhìn thế nào cũng thấy hai người không giống vợ chồng, từ tuổi tác đến khí chất bên ngoài càng giống như anh em hơn. Cô ta xác nhận lại một lần nữa: “Cô thật sự là mẹ của hai bạn này?”
Tần Nguyễn mỉm cười, nói: “Đúng thế.” Người phụ nữ nghe vậy mà sắc mặt hơi vặn vẹo, không biết là đang ghen tị hay là hâm mộ mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Cô ta đặt đứa bé trong tay vào lòng ông chồng sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, sau đó đứng dậy, hung hăng nói với Tần Nguyễn: “Các người đến rất đúng lúc, các người dạy con kiểu gì thế hả? Còn nhỏ tuổi như vậy mà lại ăn nói linh tinh, nguyền rủa gia đình tôi chết sớm, nói cái gì mà ma ma quỷ quỷ, tôi thấy hai đứa con nhà cô đầu óc không bình thường rồi đấy!” Thái Ung Lương khẽ thở dài: “Ài, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc cho những cô gái đó, phần lớn họ là người đi là0m ở bên ngoài trở về thăm quê, cũng có một số sinh viên về nhà trong kỳ nghỉ, cuộc đời của những cô gái đó đã bị hủy hoại. Cảnh sát địa phương đã bắt hết đám thôn dân kia, hi vọng bọn họ sẽ bị kết án sớm để có thể chuộc lại tội lỗi của mình.”
Tần Nguyễn khẽ xì một tiếng, cô cười khẩy nói: “Gây nghiệt quá nhiều, Diêm Vương muốn mạng của bọn họ thì không ai có thể ngăn nổi.” Hoắc Vân Tiêu bước nhanh về phía trước, anh nói: “Nguyễn Nguyễn, A Diêu và An Kỳ gặp rắc rối ở trường học, anh phải đến trường một chuyến, em ở nhà chờ tin tức của anh, hay là đi cùng anh luôn?”
Tần Nguyễn kinh ngạc, không thể tin hỏi: “Chúng nó có thể gây ra phiền toái gì?” Dù sao cô ta cũng là phụ nữ, bị hai người đàn ông nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hung tàn như thế, trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Cô ta quay sang nhìn chồng mình đang ngồi ở ghế sô pha, đối phương ôm con trai mà mặt mũi thất thần. An Kỳ kế thừa huyết mạch cùng thần thông của anh, A Diêu thì kế thừa huyết mạch Thần tộc Cửu Vĩ Hồ và năng lực của A Nguyễn, bọn chúng sinh ra đã có linh thức rồi.
Nếu như chúng thật sự bị người ta bắt nạt, thì Hoắc Vân Tiêu sẽ phải cân nhắc xem có nên ném chúng vào ba nghìn thế giới, để chúng tiếp nhận luân hồi ngày này qua ngày khác, cho đến khi tâm lý và sức chiến đấu của chúng được nâng cao hơn một bậc thì hãy gọi về. Tần Nguyễn không biết cái ý nghĩ đáng sợ này của Tam gia, sau khi sấy khô tóc xong, hai người lập tức đến trường mầm non Thịnh Thế.
Bọn họ nhìn thấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ở trong văn phòng của trường, bên cạnh là cô giáo mặt mũi tràn đầy kinh dị, cùng đứa trẻ bị dọa sợ và cả phụ huynh của nó nữa. Gia đình này bị sát khí nồng đậm bao phủ, ấn đường của cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều tối sầm lại, quanh người đầy hơi thở tử vong.
Người phụ nữ trẻ tuổi ôm đứa trẻ nhìn thấy Tần Nguyễn cùng Hoắc Vân Tiêu được ám vệ nhà họ Hoắc hộ tống đi tới, cô ta không hề sợ khí thế uy nghiêm của bọn họ mà lên tiếng chất vấn ngay: “Các người là phụ huynh của hai đứa bé này?” Người phụ nữ trẻ tuổi nhấc chân đá vào bắp chân của người đàn ông, cô ta cảm thấy ấm ức mà gắt lên với chồng: “Anh đang làm cái gì thế, không thấy tôi bị người ta bắt nạt à?!”
Người đàn ông bàng hoàng ngẩng đầu, để lộ đôi mắt hoảng hốt và khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Người phụ nữ trẻ tuổi hơi kinh ngạc nhìn Tần Nguyễn, cô ta trông thế nào cũng thấy người thiếu nữ mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái này không giống như người đã làm mẹ.
Trông cô chỉ như học sinh cấp ba, nhưng người đàn ông mặc bộ vest đi giày da khá đẹp trai ở bên cạnh Tần Nguyễn, trông càng giống phụ huynh của cô hơn. Hoắc Khương đứng ở phía sau là người đầu tiên phát giác chủ nhân không vui.
Ông ta bước nhanh đi lên trước, trầm giọng cảnh cáo người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Hỗn xược!” Nhiễm Ngọc Hi chính là cậu bé trai được chồng của người phụ nữ trẻ ôm vào lòng.
Tần Nguyễn nhìn cậu bạn nhỏ Nhiễm Ngọc Hi đang tái nhợt vì sợ hãi, khi thằng bé nghe thấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nói rằng mình là bạn tốt của hai đứa thì bên trong đôi mắt rưng rưng kia toát ra sự trong sáng của một đứa trẻ. Thái Ung Lương không nói gì, ông ta đang suy nghĩ về những lời Tần Nguyễn nói.
Sao ông ta nghe mà có cảm giác Tần Nguyễn đang muốn nói là những thôn dân kia sẽ phải chết nhỉ. Bên trong đôi mắt trong veo của Tần Nguyễn lóe lên một tia lạnh như băng, cô trầm giọng nói: “Bắt đầu từ ba năm trước, mỗi tháng ở núi Vấn Thế đều sẽ xảy ra ba vụ án mạng, tháng này mới chỉ phát sinh hai vụ, mà từ nay đến cuối tháng chẳng còn mấy ngày nữa.”
Thái Ung Lương thấy nhức cả đầu: “Đây là cái quy luật gì vậy? Có thể tin được không?” Hoắc Vân Tiêu thấy cô chải tóc thì đưa tay cản lại: “Tóc em chưa sấy, cẩn thận ra ngoài gặp gió lại sinh bệnh.”
Anh lấy sợi dây chun trên tay cô rồi đeo vào cổ tay mình, sau đó đặt hai tay lên vai Tần Nguyễn và đẩy cô đi về phía phòng ngủ, anh nói: “Bọn nhỏ đợi năm, mười phút cũng không sao hết, em cứ vào sấy khô tóc trước đi đã.” Tần Nguyễn lườm hai đứa một cái, rồi lại nhìn gia đình ba người ngồi ở phía đối diện, bọn họ đang hoảng hốt nhìn A Diêu và An Kỳ.
Nhìn thấy ba người này cùng một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang lơ lửng ở phía sau bọn họ, Tần Nguyễn liền biết sự tình không ổn. Hoắc Vân Tiêu cắm điện cho máy sấy tóc, bắt đầu sấy tóc cho Tần Nguyễn, chứ không giải thích gì thêm.
Con của anh, tất nhiên là không thể đem ra so sánh với những người bình thường được rồi. Trong hành lang, Hoắc Vân Tiêu ăn mặc chỉnh tề đang cùng Hoắc Khương vội vã đi tới.
Thấy Tần Nguyễn mặc bộ quần áo thoải mái từ trong phòng đi ra, nhìn khí chất thiếu nữ thanh xuân dạt dào của cô, sẽ chẳng ai nghĩ rằng cô đã làm mẹ. Nữ giáo viên đứng ở trước bàn, hai tay nắm chặt góc bàn, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng lắc đầu: “Quản lý cấp cao của trường đang họp, lát nữa bọn họ sẽ tới. Những người liên quan đến chuyện này tương đối phức tạp, cũng sẽ quyết định xem công việc của tôi có giữ được hay không, nên rất xin lỗi, tôi không thể rời khỏi căn phòng này được.”
Nữ giáo viên này khá có trách nhiệm, cô ta không biết lai lịch của Tần Nguyễn, cũng không biết lai lịch của cha mẹ cậu bé kia. Nghe thấy chuyện Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ gây ra họa, Tần Nguyễn cảm thấy đau cả đầu.
Hai đứa trẻ này vốn đã không giống như những đứa trẻ bình thường khác, không chỉ cơ thể trưởng thành nhanh, mà ngay cả trí óc cũng tương đối sớm phát triển. Nếu mấy năm nay bọn họ không phát hiện ra quy luật cứ một tháng xảy ra ba vụ án mạng ở núi Vấn Thế, thì Thái Ung Lương sẽ phải cân nhắc xem có nên giữ bọn họ lại hay không.
Tần Nguyễn nhìn cuộc gọi đã bị cúp máy, cô tiện tay ném điện thoại lên giường rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Con mình gây họa, nên đánh thì vẫn phải đánh.
Môi trường mà Tần Nguyễn lớn lên khiến cô không thể nuông chiều con trẻ. Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên: “Anh tin tưởng A Diêu và An Kỳ như vậy à? Anh nên nhớ chúng nó còn chưa đủ một tuổi đâu.”
Trẻ con dù đầu óc có trưởng thành đến đâu thì cũng không thể đánh thắng được người lớn, Tần Nguyễn lo lắng hai đứa trẻ không có bao nhiêu năng lực phản kháng. Hoắc Vân Tiêu nghe người phụ nữ kia nói đầu óc của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không bình thường, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì của anh lập tức trầm xuống.
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ với đôi mắt băng giá, hơi thở không vui tỏa ra khắp người anh. Thái Ung Lương là người quản lý của đội Thiên Hành, ông ta rất ít khi tiếp xúc với những vụ án phía dưới, bình thường ông ta chỉ ra tay khi có sự cố lớn xảy ra.
Loại vụ án như ở ngọn núi Vấn Thế này, có thể do những nạn nhân đều là người có bối cảnh không sạch sẽ, khi còn sống từng làm điều ác, nên chuyện này do một tiểu đội của đội Thiên Hành phụ trách. Sao cô không biết hai cái đứa này ở ngoài lại kênh kiệu như thế nhỉ.
Nhìn dáng vẻ vênh váo của chúng nó, làm gì có một chút ngoan ngoãn nào như khi ở trước mặt cô. Hiện nay còn có thêm cả kỹ năng nói nhiều nữa, cũng không biết sau này còn có đứa trẻ nào chơi cùng bọn chúng hay không.
Tần Nguyễn tháo dây chun trên cổ tay xuống, giơ tay vén vài sợi tóc ẩm rồi nói: “Em cũng đi, không biết đứa nhỏ bị A Diêu và An Kỳ hù dọa có bị bóng ma tâm lý gì hay không.” Thấy cha mẹ đến, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngay lập tức biến thành đứa bé ngoan, ngồi thẳng người.
Hai cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu. Cô hờ hững nói: “Có một số người ác bẩm sinh rồi, nhìn từ bề ng7oài không thấy được.”
Sao Thái Ung Lương lại không biết điều này chứ, chỉ là nhìn thấy thảm trạng của những cô gái kia, ông ta cảm2 thấy không đành lòng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Tần Nguyễn cong lên mở một nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng, cô nói: “Không xác định, dựa theo nội dung mà tôi nhìn thấy, thì trong ba năm qua, mỗi tháng đều sẽ xảy ra ba vụ án mạng, và quy luật này chưa từng bị phá vỡ.”
“Để tôi hỏi người ở phía dưới!” Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch của hai đứa con trai, anh nói thay cho chúng: “Nhất định là vì A Diêu và An Kỳ rất thích cậu bạn nhỏ kia nên mới nhúng tay vào chuyện này.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe vậy thì lập tức nói: “Nhiễm Ngọc Hi là bạn tốt của bọn con ạ!” Cô ta chỉ biết những chuyện liên quan đến linh dị thì không có lửa làm sao có khói, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ tuy nhỏ tuổi, nhưng những lời mà hai đứa nói trước đó đúng là có dấu vết để lần theo thật.
Tần Nguyễn liếc mắt một cái, thấy nữ quỷ áo đỏ mang bộ mặt dữ tợn đang lơ lửng phía sau gia đình ba người kia, cô thấy ánh mắt của đối phương âm trầm nhìn chằm chằm nữ giáo viên, nhưng không có ác ý. Cô nhún vai, trấn an cô giáo: “Vậy được rồi, hi vọng những chuyện xảy ra tiếp theo đây sẽ không dọa đến cô giáo.”
Tần Nguyễn buông tay Tam gia ra, ngửa đầu dịu dàng nói với anh: “Bây giờ em phải bắt quỷ, Tam gia định ở lại, hay là giúp em xử lý A Diêu và An Kỳ?” Tần Nguyễn đứng ở cửa, mỉm cười nhìn nữ giáo viên mặt mũi tràn đầy luống cuống và đang không tự chủ được mà run rẩy.
Giọng cô nhẹ nhàng, lễ phép lịch sự nói: “Vất vả cho cô giáo rồi, chúng tôi cần mượn văn phòng này dùng một chút, hi vọng cô giáo có thể tạo thuận lợi.” Hoắc Vân Tiêu hiếm khi đứng về phía hai đứa nhỏ, anh lên tiếng tranh luận: “Nguyễn Nguyễn, A Diêu và An Kỳ không sai.”
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, nói giọng nghiêm túc: “Chúng nó sai ở việc không biết thận trọng từ lời nói đến việc làm, sai ở một số chuyện làm việc bất chấp, không biết đường hỏi nhau, đó mới là phương thức giải quyết tốt nhất cho cả hai.” Nghe giọng điệu không chút hoang mang của Tam gia, Tần Nguyễn tức giận cười nói: “Tam gia, con của anh gây họa ở trường học, còn không biết chúng nó có bị phụ huynh của cậu bé kia bắt nạt hay không, thế mà anh có thể yên tâm như vậy được à?”
Hoắc Vân Tiêu đẩy cô đi vào trong phòng, tìm máy sấy rồi nói, giọng rất bình tĩnh: “Nếu như chúng nó thật sự bị người ta bắt nạt, thì coi như nhận được một bài học đi. Đương nhiên, dựa theo những gì anh biết về tính tình của A Diêu và An Kỳ, chúng nó không bắt nạt người khác thì đã là may lắm rồi.” “Vâng thưa phu nhân!”
Hoắc Khương và Hoắc Chi cũng không nhìn sang Tam gia, nghe được mệnh lệnh của Tần Nguyễn thì lập tức rời khỏi văn phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
“Các người muốn làm gì?!”