Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1030: Tam gia là người mà cô quan tâm, cô sẽ không đánh cược với mạng sống của anh



Nguy Diễm Hiên nghe vậy mà con ngươi trong mắt đột nhiên co rụt lại, cậu ta vô thức muốn quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, nhưng cố cắn răng ki1ềm chế lại.

Chủ đề đột nhiên chuyển sang sư đệ nhà mình, mặt Vu Phạm ngơ ngác: “Ý của Hoắc phu nhân là?” Chắc chắn là không thể nào lạnh nhạt được rồi, chỉ với việc tối nay Tần Nguyễn chạy tới đây làm ra những hành động kia, hơn nữa chính tay cô đã giết những tên súc sinh đó, thì ở trong lòng bọn họ Tần Nguyễn đã khiến bọn họ tin cậy và khâm phục như lúc trước rồi.

Trước khi đi, Tần Nguyễn vẫn không quên vớt luôn con Tam Vĩ Hồ đang run lẩy bẩy.
Những người xung quanh chỉ có thể nhìn mà thèm.

Hoắc Chi hơi hất cằm với một thuộc hạ đang cầm mấy chai nước.
Cô ta vô thức thu lại hành động phòng thủ của mình, cơ thể cũng run lên không kiểm soát.

Tống Tình bò xuống giường, quỳ gối trước người đàn ông đang đi tới, đầu cúi xuống đầy phục tùng.
Hơi thở nguy hiểm khiến cô ta không kìm được mà thở nhẹ đi.

Hoắc Dịch Dung đứng ở trước mặt Tống Tình, nhấc chân đá vào chân cô ta, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nghe cô nói tự tin như thế, Tưởng Lục gia cũng không cần nhiều lời nữa.

Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên nhìn Tần Nguyễn đầy lo lắng.
Tần Nguyễn cười với2 Vu Phạm: “Sư đệ của cô còn nhỏ tuổi, mà đám trẻ con bây giờ rất dễ sa ngã trước những cám dỗ bên ngoài, tôi muốn nhắc cậu ta củng cố bản tâ7m ấy mà.”

Duyên phận thật sự là một chuyện rất kỳ diệu, đôi khi nó buộc hai người lại với nhau, nhưng lại ngăn cách họ bằng một lớp 7giấy mỏng, chỉ cần không ai phá vỡ nó, thì chẳng khác nào cách một ngọn núi lớn cả.
Tần Nguyễn gật đầu: “Cũng được, chọn ngày không bằng đúng lúc, thế thì hôm nay xuất phát thôi.”

Hai mắt Vu Phạm phát sáng: “Được!”
Hoắc Chi nghe thấy Tần Nguyễn nói hôm nay đi mai về thì trong lòng thoáng thở phào, cô ta lên tiếng hỏi: “Phu nhân, bây giờ tôi đi đăng ký đường bay luôn nhé?”

“Ừ.” Tần Nguyễn gật đầu, sau đó cúi đầu ngửi mùi máu tanh hôi trên người, cô tỏ vẻ ghét bỏ và bảo: “Về nhà thay quần áo trước đã, hôi quá.”
Cô ấy không thể chờ đợi muốn nhìn thấy môn phái Âm Dương bị phá hủy.

Hoắc Chi đứng ở bên cạnh muốn nói lại thôi, không biết làm sao để ngăn cản Tần Nguyễn.
Tống Tình mặt hốt hoảng, còn không biết nguy hiểm sắp ập tới, cô ta đang nằm trên giường ở trong một căn phòng nào đó dưới tầng một.

Mấy ngày nay cô ta luôn cảm thấy ký ức của mình có chút rối loạn, giống như cô ta đã làm chuyện gì đó nhưng lại không nhớ ra được.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bọn họ, Tần Nguyễn khẽ mỉm cười với ba người: “Không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc.”

Được sống lại kiếp này không dễ dàng, cô chắc chắn sẽ không đánh cược với tính mạng của mình.
Nhiều người hơn chưa chắc đã tăng thêm phần thắng, trụ sở của môn phái Trường Sinh ở phía Nam, chờ bọn họ tập hợp đến được nơi quá mất thời gian.

Vu Phạm liếc nhìn Nguy Diễm Hiên bên cạnh và nói với Tần Nguyễn: “Vậy tôi sẽ đi cùng với sư đệ của tôi.”
Đầu tiên, cô ta cũng không biết tại sao mình lại đắc tội với Nhị gia, bị đưa vào khu hình phạt chờ xử phạt, sau đó lại bị thiếu phu nhân đưa đến ở trong biệt thự của Tam gia.

Mấy ngày nay cô ta thậm chí không dám ra khỏi phòng, ngoại trừ sáng nay được bác sĩ Trần kiểm tra, thì cô ta không hề gặp bất kỳ ai khác.
Tên thuộc hạ lập tức đưa chai nước trong tay cho hai sư tỷ sư đệ Vu Phạm, và cả ba người Lý Tử Lan cùng Tưởng Lục gia.

Sau khi xử lý đơn giản, trước khi Tần Nguyễn đi, Lý Tử Lan dặn đi dặn lại cô: “Tiểu Ngũ, cậu phải chú ý an toàn đấy.”
Khoảnh khắc cánh cửa bị đá tung, một mùi hương hoa nồng đậm xộc ra.

Hoắc Dịch Dung nhăn mũi, trong đầu không khỏi hiện lên ký ức đêm đó.
Trong mắt Tần Nguyễn lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt lạnh như băng, cô khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì hốt gọn bọn chúng một mẻ luôn, cho dù một mình tôi hành động có hơi quá sức thì tôi sẽ tìm người trợ giúp.”

Vì cô là người giữ gìn trật tự của Nhân giới, nên cô có thể dùng Thập Điện Diêm La lệnh để triệu hồi Âm sai dưới Địa Phủ lên đây giúp đỡ.
Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ chật vật của ba người mà mắt cong lên như hình trăng lưỡi liềm: “Biết rồi, chờ tôi trở lại chúng ta sẽ tụ tập nhé, sau này mọi người có chuyện gì nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi đấy, chúng ta là anh em thân thiết nhiều năm, đừng lạnh nhạt.”

Lý Tử Lan cụp mắt xuống, đáp: “Biết rồi.”
Vu Phạm cũng không suy nghĩ nhiều, cái hiểu cái 2không gật đầu, cô ấy hỏi lại Tần Nguyễn: “Khi nào thì cô định xuất phát đi môn phái Âm Dương? Tôi sẽ thông báo cho sư phụ triệu tập các đệ t0ử trong môn phái đi cùng cô.”

Tần Nguyễn trầm ngâm, nói: “Bên cô biết rõ về môn phái Âm Dương, nếu có người dẫn đường thì đúng là không thể tốt hơn, nhưng không cần phải đưa cả đệ tử của môn phái cô đi cùng đâu, đi đi lại lại quá phiền phức.”
Thẩm Nhiên: “Khi nào cậu trở về, tôi mời cậu uống rượu!”

Tô Vọng: “Bọn anh sẽ qua chỗ Lục gia trước nhé!”
Vào ban ngày, ký ức của cô ta không bỏ sót bất cứ điều gì, nhưng vào ban đêm, cơ thể của cô ta dường như bị một người khác chiếm giữ, và cô ta hoàn toàn không có ký ức gì cả.

Mặc dù không có ký ức, nhưng trong lòng cô ta có dự cảm, có lẽ vào buổi tối cô ta đã đắc tội với Nhị gia, nên mới dẫn đến việc mình bị giam ở trong khu hình phạt.
Hoắc Chi vẫy tay với các ám vệ chờ đợi đã lâu ở gần đấy.

Bọn họ mang quần áo sạch cùng nước và khăn mặt bước nhanh đi đến chỗ Tần Nguyễn.
Hoắc Dịch Dung đang tiến hành cuộc họp qua video thì nhận được điện thoại của Trần Hằng Phong, biết chuyện Tống Tình không có thai.

Trên môi anh ta nở nụ cười xấu xa, anh ta quên mất mình đã cùng Tần Nguyễn thỏa thuận cái gì, lập tức dẫn người đến căn biệt thự của em ba để bắt Tống Tình.
Anh ta khẽ cau mày, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ chán ghét, anh ta nhấc chân sải bước vào trong phòng, ánh mắt dán chặt vào Tống Tình.

Nhìn thấy một đoàn người đi vào như thế, Tống Tình lộ vẻ sợ hãi.
Tam gia sắp về nước rồi, nếu đến lúc đó phu nhân lại không có ở trong nước thì chẳng phải bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp nhau sao.

Tưởng Lục gia lại nheo đôi mắt cáo già sáng quắc, uyển chuyển nói: “Hoắc phu nhân định xuất phát hôm nay có phải là hơi quá vội vàng một chút không? Nếu như cô xảy ra chuyện gì ở bên đó thì không dễ để xử lý đâu.”
Hoắc Chi: “Phu nhân, xin hãy lau qua một chút đã, tôi đã cho người đi lấy xe rồi.”

Tần Nguyễn không ngờ bọn họ lại cẩn thận như vậy, cô thả lỏng hàng lông mày đang cau chặt, cầm lấy khăn lau mặt.
...

Nhà họ Hoắc.
Lúc Hoắc Dịch Dung dẫn người chạy đến, tìm tới căn phòng của Tống Tình, anh ta nhấc chân đạp mạnh làm cửa phòng bật mở.

Động tĩnh rất lớn làm Tống Tình lập tức bật dậy, ngồi xổm ở trên giường, và hai tay làm ra tư thế phòng ngự.
Tần Nguyễn khẽ nhếch mép: “Hôm nay đi, ngày mai về thì có thể xảy ra chuyện gì được.”

Mặt Tưởng Lục gia hơi giật giật: “Vừa nãy lão già kia nói muốn hạ Tuyệt Sát lệnh với cô, cô định tính thế nào?”
“Nhị gia.”

Bước chân của Hoắc Dịch Dung vững vàng mà mạnh mẽ, mỗi một bước chân đều giống như đang giẫm lên trái tim Tống Tình, khiến trái tim cô ta run lên.
Tống Tình nghe theo mệnh lệnh ngẩng đầu lên, đôi mắt hoảng hốt cùng sợ hãi kia hiện rõ trong mắt Hoắc Dịch Dung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.