Lão cả giận nói: “Đồ súc sinh! Còn không mau gi1ết cô ta cho tao!”
Thân là tinh ma của Từ Ân, Tam Vĩ Hồ không thể không nghe theo mệnh lệnh, nhưng đối mặt với Tần Nguyễn cô ta lại không xu2ống tay được. “Nổ, lão nổ rồi!”
“Ọe!”
Xung quanh vang lên những tiếng kêu la, và một số người bị ói mửa vì mùi hôi thối. Thấy Tam Vĩ Hồ thà chịu đựng cơn đau như bị khoan tim cũng không ra tay, Từ Ân đi lên trước dùng sức đá mạnh vào người Tam Vĩ Hồ khiến cô ta ngã xuống đất.
Lão mắng: “Rác rưởi!”
Tần Nguyễn cảm thấy rất khó chịu với cảnh tượng trước mặt. Ngay khi cô định ra tay, đuôi của Tam Vĩ Hồ đang tấn công đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Cô ta dùng hai tay ấn đầu, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên biểu cảm vặn vẹo, miệng phát ra tiếng gào đau đớn.
Không được! Vu Phạm nhân cơ hội bước lên phía trước và nói tiếng cảm ơn: “Hoắc phu nhân, chưởng môn của môn phái Âm Dương đã chết, cô cũng coi như đã báo thù giúp môn phái Trường Sinh chúng tôi, ơn này không lời nào có thể cảm tạ hết được. Sau này nếu cô có chuyện gì cần nhờ vả, môn phái Trường Sinh nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn Vu Phạm, đôi môi đỏ mọng cong lên trông vô cùng xinh đẹp, cô bình tĩnh nói: “Đừng nói như tôi là người vô tư giúp người khác như vậy, tôi cũng vì báo thù thôi. Môn phái Âm Dương đã nhiều lần làm tổn thương đến những người ở bên cạnh tôi, tôi không có lý do gì để buông tha cho chúng cả.”
Nói thì nói như thế, nhưng chung quy lại là Tần Nguyễn đã giết đại sư Từ Ân. Trên người Tần Nguyễn cũng khó tránh khỏi bị dính máu đen hôi thối, nhưng so với con Tam Vĩ Hồ trước mặt, thì một ít máu đen trên người cô cũng chẳng đáng là gì.
Tam Vĩ Hồ giống như vừa bò ra từ hồ máu đen, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào là không dính cả.
Đương nhiên, hương vị cũng thối không thể ngửi nổi. Hai.
“Bùm!”
Còn không đợi Tần Nguyễn đếm đến ba, một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời phủ đầy mưa máu. Tần Nguyễn yên lặng buông cổ áo phía sau của đối phương ra, lùi lại, như thể người vừa tóm người ta làm ô dù che chắn không phải là cô vậy.
Trên mặt cô lộ vẻ xấu hổ, vừa rồi cô cũng chỉ hành động theo bản năng, không ngờ lại gây ra nhiều thiệt hại cho đối phương như vậy.
“Phu nhân, cô không sao chứ?” Tần Nguyễn vẫn thân thiết như trước, nói năng thoải mái giống như bọn họ chưa hề tách nhau ra vậy.
Lý Tử Lan không khỏi nở một nụ cười tươi rói, cô ấy ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, cũng trêu chọc lại: “Không nhỏ thì cũng không phải là của cậu nhé. Cậu đi hơn hai năm, đêm nào tôi nằm một mình cũng khó ngủ, lúc nào lại để cậu sờ thử nhé?”
Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên đi tới, nghe được cuộc đối thoại của hai người mà vẻ mặt họ hơi xấu hổ. Trong đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn lóe lên một tia kỳ dị, đáy lòng cô âm thầm đếm số.
Một.
Cơ thể của đại sư Từ Ân bắt đầu bành trướng. Cô trầm giọng ra lệnh: “Mang về, tôi sẽ đích thân xử lý hắn.”
A Dũng dù sao cũng là đệ tử của môn phái Âm Dương, cho dù bây giờ đã bị phế tu vi thì cũng khó đảm bảo gã không có loại thủ đoạn bẩn thỉu nào khác, vậy nên không thể giao cho người khác xử lý được.
Hoắc Chi gật đầu, dễ dàng xách A Dũng nặng hơn 50kg lên, rồi tiện tay ném cho thuộc hạ gần đó. Hoắc Chi đứng ở một bên ho một cái nhắc nhở Tần Nguyễn: “Phu nhân, phải làm gì với người này ạ?”
Cô ta đá đá A Dũng đang nằm im không nhúc nhích ở dưới chân.
Tần Nguyễn cụp mắt nhìn xuống, vẻ mặt thoáng sửng sốt, thiếu chút nữa cô đã quên mất người này. Hoắc Chi cũng bị xui xẻo, cô ta cau mày chịu đựng mùi hôi thối trên người, cô ta đứng cách Tần Nguyễn ba bước mà hỏi thăm.
Tần Nguyễn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
“Tôi có sao!!!” Tam Vĩ Hồ hét lớn, cơ thể xụi lơ khuỵu gối xuống đất.
Cô ta dùng hai tay nắm lấy mái tóc mềm mượt, trên mặt có biểu cảm đau đớn dữ tợn, trông càng thêm chật vật.
Cô ta có cảm giác, nếu mình thật sự ra tay với Tần Nguyễn thì chắc chắn sẽ chết rất thảm. Tần Nguyễn đi lên trước, cầm bàn tay bẩn thỉu của cô bạn rồi đưa lên miệng thổi thổi: “Không đau không đau, thổi mấy cái là hết đau thôi.”
Lý Tử Lan bị hành vi an ủi giống như hồi bọn họ còn bé tự an ủi lẫn nhau này làm cho buồn cười.
Cô ấy giơ tay đấm vào vai Tần Nguyễn một cái. Tần Nguyễn lập tức nhấc chân, miệng cười trấn an: “Không sao không sao, cậu da dày thịt béo, tí đau nhức ấy có là gì.”
Lý Tử Lan không hề bị lực Minh Thần áp chế, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên.
Nghe được câu an ủi kiểu suy nghĩ khác người này của Tần Nguyễn, cô ấy lườm cô một cái: “Cậu cút đê!” Loại áp chế về huyết mạch giống như của cha mẹ tái sinh khiến cô ta không thể động đậy được.
Cho đến khi Từ Ân nhìn ra7 được có điều gì đó không ổn, đôi mắt hung ác nham hiểm của lão nhìn qua lại giữa Tần Nguyễn và Tam Vĩ Hồ.
Lão cắn răng, miệng niệm chú, đôi7 mắt quyến rũ của Tam Vĩ Hồ dần hiện ra ánh sáng đỏ, trong nháy mắt mất đi lý trí, lao về phía Tần Nguyễn như một thứ vũ khí giết người sắc bén.
Không chỉ mình Tam Vĩ Hồ không xuống tay được với Tần Nguyễn, mà chính cô cũng có cảm giác khó mà diễn tả bằng lời đối với cô ta.
Hai mắt của Tần Nguyễn dò xét trên người cô bạn, miệng giễu cợt: “Cậu không nhỏ, chỗ nào cũng không nhỏ.”
Lý Tử Lan ngừng chà xát ngón tay, đôi mắt cô ấy lóe lên. Tiếng kêu rên của Lý Tử Lan vang lên bên dưới cô.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn lại thì phát hiện mình giẫm phải ngón tay của cô bạn.
Trên mặt Lý Tử Lan dính rất nhiều máu đen, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Tiểu Ngũ, tay tôi sắp gãy rồi đấy, cậu còn không mau nhấc cái chân cao quý của cậu ra hả!” Giống0 như đây là người thân trong gia đình, nếu giết sẽ khiến lòng cô không được thoải mái.
Ba cái đuôi lông tơ của Tam Vĩ Hồ dựng đứng, những sợi lông xòe ra như hình chiếc ô đâm thẳng về phía khuôn mặt quá xinh đẹp của Tần Nguyễn.
Nếu Tần Nguyễn không né tránh, cô chắc chắn sẽ bị thương đổ máu ngay tại chỗ. Không khí tràn ngập mùi máu hôi thối nồng nặc, vô cùng gay mũi, thậm chí đến hít thở thôi cũng thấy không thể chịu đựng nổi.
Tần Nguyễn theo bản năng lôi con Tam Vĩ Hồ ra chặn trước người mình.
“Ôi đệt mợ!” Môn phái Âm Dương là thứ cặn bã của giới Huyền học, có thể diệt trừ chưởng môn của chúng là một niềm vui.
Nguy Diễm Hiên dò xét nhìn Tần Nguyễn, cậu ta lên tiếng hỏi: “Cô muốn diệt trừ môn phái Âm Dương.”
Tần Nguyễn gật đầu với cậu ta, cô nói bằng giọng lạnh lùng và đầy sát khí: “Bọn chúng là thuật sĩ trong giới Huyền học nhưng lại làm đủ loại việc ác, dùng tà thuật để giết người, thậm chí vì tu luyện ma khí mà sát hại người vô tội, tất nhiên là tôi không thể để cho chúng tiếp tục muốn làm gì thì làm được.”