“Ồ?” Hoắc Dịch Dung nhíu mày hỏi: “Cô sai cái gì?”
Sâu trong đáy mắt Tống Tình là vẻ mờ mịt, ngay cả cgương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô ta cũng lộ ra sự nghi hoặc. Ký ức mà Tống Tình nhớ được có hạn nên cô ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó.
Cô ta kinh sợ nói: “Nhị gia, thuộc hạ không biết.”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung nhất thời trầm xuống, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo. Bất cứ kẻ nào giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh ta đều phải trả một cái giá khổng lồ.
Người này vốn không thích cô ta, cho nên nhất định sẽ lợi dụng vấn đề lần này để cô ta chết trong khu hình phạt hoặc là bị trục xuất ra khỏi nhà họ Hoắc.
Dù là lựa chọn nào thì Tống Tình cũng không muốn. Cô ta không biết mình tại sao lại đắc tội với Nhị gia, nhưnga cô ta tuyệt đối không thể nói như vậy được.
Hoắc Dịch Dung lạnh lùng nhìn Tống Tình, phát hiện có vẻ như cô ta không hề biết chuyện gì xảy ra, biểu cảm trên mặt cũng không giống đang giả vờ.
Anh ta cúi người, đưa tay bóp má đối phương, gắt giọng nói: “Tôi đang hỏi cô đấy, câm à?!” “Binh!”
Một tiếng động vang lên, đầu của Tống Tình tiếp xúc thân mật với mép giường.
Trên mặt cô ta lộ vẻ đau đớn chịu đựng. Hay là tại lần đầu tiên giải quyết Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ, lúc đối phương hiến thân, từ sâu bên trong xương tủy vô tình toát ra sự kháng cự.
Một Tống Tình có cảm xúc chân thực như thế khiến Hoắc Dịch Dung bực bội và nóng nảy, nhưng đồng thời sâu trong đáy lòng anh ta cũng có một tia tán thưởng.
Nhưng Tống Tình đang ở trước mắt này lại phục tùng anh ta một cách thái quá. Ám vệ lập tức đổi từ đỡ sang nắm chặt cổ áo của Tống Tình, động tác thô bạo kéo cô ta rời đi.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào phần mu bàn tay của ám vệ chạm vào cổ của Tống Tình, nếp nhăn ở đầu lông mày của anh ta càng hằn sâu hơn.
Trên mặt anh ta vẫn còn vẻ bất mãn, ném chiếc khăn trong tay xuống đất, anh ta phát cáu quát: “Mẹ kiếp! Cần cậu phải thương hoa tiếc ngọc à!” Anh ta tự nhận mình không phải là người tốt, Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, và Hoắc Chi, có người nào mà không sợ anh ta.
Lòng trung thành của họ đối với nhà họ Hoắc là không thể nghi ngờ, thực chất từ bên trong bọn họ cũng có sự kính sợ đối với người nhà họ Hoắc. Nhưng ngoại trừ lúc hành động, thì trong cuộc sống hàng ngày bọn họ vẫn có tính cách độc lập cơ bản nhất.
Không như Tống Tình, giống như một hình nộm, làm cho người ta không thể cảm nhận được cảm xúc chân thực của cô ta. Anh ta luồn năm ngón tay vào mái tóc ngắn của Tống Tình, túm mạnh lấy và kéo giật cô ta đến trước mặt mình.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng: “Cô không biết?! Có phải ném cô vào khu hình phạt, cô mới có thể nhớ ra những hành động phạm thượng mà mình đã làm!”
Da đầu của Tống Tình bị nắm chặt nên rất đau, cô ta nhìn vẻ mặt khó đoán cùng ánh mắt u ám của Hoắc Dịch Dung ở trước mặt thì biết anh ta đang cực kỳ tức giận. Để đạt được sự hoàn hảo đến cực hạn, Tống Tình thậm chí còn tuân theo các quy tắc của ám vệ trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Cô ta không bao giờ sử dụng các đồ dùng hàng ngày có mùi thơm, vì vậy không thể có bất kỳ mùi hương nào trên cơ thể cô ta được.
Hoắc Dịch Dung buông gương mặt bị bóp đến biến dạng của Tống Tình ra, vẻ mặt anh ta lạnh lùng tàn ác, đầu ngón tay mảnh khảnh nghịch sợi tóc của Tống Tình, anh ta cất giọng nói trầm thấp đến gần như lạnh lẽo: “Có phải chính mùi hương này đã khiến thần chí của tôi mất kiểm soát vào đêm hôm đó không?” Giọng nói của anh ta vẫn trầm thấp như cũ, giống như thời tiết băng giá trong mùa đông khắc nghiệt nhất.
Đôi con ngươi không hề có gợn sóng gì của Tống Tình khẽ chuyển động, ánh mắt tụ lại một chỗ, cô ta ngẩng đầu khiêm tốn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, không hiểu. Đôi mi dài của Tống Tình khẽ rũ xuống, cảm giác đau do bị bóp má nhẹ hơn nhiều so với những lần bị đánh trước đó, nhưng cô ta lại sợ hãi cơn thịnh nộ của người đàn ông trước mặt.
Biết lúc này nếu không nói ra, cô ta sẽ phải đối mặt với lửa giận càng lớn hơn, nên đành nói lí nhí: “Thuộc hạ... không biết.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy, ánh mắt như đóng băng, bàn tay bóp má Tống Tình rất mạnh, đẩy đầu cô ta ra sau, ấn cô ta vào mép giường. Cô ta không còn dám lên tiếng giải thích nữa, chậm rãi cúi đầu, thái độ thành khẩn hèn mọn nói: “Thuộc hạ biết sai, tội của thuộc hạ đáng chết vạn lần, xin Nhị gia trách phạt!”
Nhưng tư thế này không những không khiến Hoắc Dịch Dung hài lòng mà ngược lại tính tình của anh ta càng trở nên cáu kỉnh hơn, không hiểu sao anh ta không hề thích Tống Tình như vậy.
Cho dù là Tống Tình của ngày hôm đó khóc lóc thảm thiết, nhưng lại lật tay áp chế anh ta. Đây là chuyện xảy ra khi nào?
Tại sao cô ta không hề biết gì, còn quên sạch!
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung trở lại sự lạnh lùng bình thường: “Xem ra cô đã nhớ lại rồi.” Mặt mũi Tống Tình tràn đầy vẻ tuyệt vọng, cô ta cúi thấp đầu, cất giọng nói khàn khàn mà lòng như tro nguội: “Tội của thuộc hạ đáng chết vạn lần ạ!”
Cô ta biết mình xong đời rồi.
Tính cách Nhị gia rất thất thường, khiến người khác khó lòng nắm bắt được, mà trên đời này chuyện anh ta ghét nhất là bị người khác hãm hại. Mấy ngày nay cô ta không bước chân ra khỏi phòng, không thể bị dính hương hoa được.
Là một ám vệ luôn phải tuân thủ các quy tắc, đặc biệt là khi bảo vệ chủ nhân, bất kỳ hành vi nào dễ để lộ bản thân đều không được phép làm.
Trong đó có một quy tắc là trên cơ thể không thể mang mùi khác thường, chẳng hạn như xịt nước hoa, ăn thức ăn cay, hành và tỏi, v.v. Tâm tình Hoắc Dịch Dung bực bội, anh ta ném Tống Tình đến trước giường, gương mặt điển trai thể hiện biểu cảm xúi quẩy, anh ta lấy khăn tay ở trong áo khoác ra lau ngón tay.
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Hoắc Dịch Dung vang lên, anh ta ra lệnh cho ám vệ ở sau lưng: “Ném cô ta vào khu hình phạt, không có sự cho phép của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không thể đưa cô ta ra!”
Ám vệ đi theo Hoắc Dịch Dung tiến lên, hắn nhìn Tống Tình bằng ánh mắt đồng tình, rồi cúi đầu nói: “Vâng, Nhị gia!” Trong mắt Hoắc Dịch Dung lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tình: “Cô không biết? Một tuần trước cô tính kế tôi sau đó chỉ để lại một tờ giấy, cô quên rồi?”
Anh ta vừa dứt lời, trong đầu Tống Tình nổ ầm ầm, giống như tấm màn chắn bị phá vỡ vậy, những ký ức mơ hồ tràn vào trong đầu cô ta.
Hình ảnh ở trong ký ức, hai tay cô ta ôm lấy Nhị gia trước mặt, đòi hỏi tất cả hơi thở và nhiệt độ thuộc về đối phương. Lúc này, cô ta đầy tuyệt vọng và không có sức sống.
Hoắc Dịch Dung ở rất gần Tống Tình, chóp mũi anh ta khẽ nhúc nhích, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không mà anh ta cảm thấy mùi hương hoa trong phòng hình như càng thêm nồng đậm mê người.
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng: “Trên người cô có mùi gì vậy? Lấy ở đâu ra cái mùi hoa này?” Ngọn lửa vô danh không hiểu tại sao lại bùng lên.
Ám vệ kéo Tống Tình đi ra ngoài cửa nghe thấy vậy thì bước chân hơi ngừng lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn liếc mắt nhìn Tống Tình, vẻ mặt cô ta chán chường, trên người tỏa ra mùi hương hoa nồng đậm mê người.