Tần Nguyễn đoạt lấ1y điện thoại trong tay Kiều Hi, lo lắng gấp gáp hỏi: “Anh hai, anh đang ở đâu? Bây giờ em đi tìm anh ngay!”
Tần Muội kinh ngạc hô lên: “2Nguyễn Nguyễn?!” Bỏ ra cái giá nặng nề như thế là đủ rồi, anh ta làm như thế không chỉ để thay Tần Nguyễn trả nợ cho Đại Đế Phong Đô, mà còn do tình thế ngay lúc đó bức bách.
Một trái tim của Đại Đế Phong Đô đổi lấy hai cái mạng của tộc Cửu Vĩ Hồ, cùng rất nhiều Thần thú thượng cổ ngã xuống, cái giá đắt như vậy cũng đủ để trả nợ rồi.
Anh ta đã nghĩ rằng, kiếp này Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn ở bên nhau là vì còn chút tình cảm năm xưa. Minh Vương là người quỳ gối ở khoảng cách gần anh nhất, trên trán hắn ta dường như có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, dây thanh quản căng lên, hắn ta nói: “Chúng thần sợ hãi ạ!”
Hoắc Vân Tiêu nâng chiếc chân dài của mình lên, dùng giày quân dụng đạp vào vai hắn ta, anh lên tiếng chất vấn: “Đã phát hiện tộc Cửu Vĩ Hồ, vì sao không diệt sạch, quên mệnh lệnh của tôi rồi?!”
Minh Thiên Hành bị đạp ngã ngửa ra sau, đặt mông ngồi trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại trông rất khó coi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tần Nguyễn nghe thấy có tiếng cãi vã rất 2lớn trong điện thoại, cô hỏi: “Bên chỗ anh có người đánh nhau à?”
Tần Muội trấn an: “Vừa rồi xảy ra động đất khó tránh khỏi có va chạm, 0không hiểu vì sao có hai nhóm khách lại quay ra đánh nhau, cũng không phải vấn đề gì lớn đâu.”
Tần Nguyễn vẫn không yên lòng, hỏi: “Bên cạnh anh còn có ai?” Trong lúc cậu ta đang giãy giụa, thì Tần Nguyễn tăng tốc.
Kiều Hi cảm thấy cả hai phương án đều không dùng được, bèn ngậm ngùi đuổi theo.
... Mặt mũi hắn ta tràn đầy nghi hoặc, Đế Quân bảo họ tiêu diệt tộc Cửu Vĩ Hồ khi nào?
Minh Vương từ dưới đất lưu loát bò dậy, lại quỳ xuống dưới chân Hoắc Vân Tiêu, sợ hãi nói: “Đế Quân, bọn họ là thân nhân của A Nguyễn Hồ tộc, chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ ạ.”
Tam gia không hề hài lòng với câu trả lời này, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười tà ác, anh cất tiếng nói lạnh lẽo băng giá: “Chỉ bởi vì các người nhân từ, mà kế hoạch ngàn năm suýt chút nữa đã thất bại trong gang tấc!” Bây giờ xem ra anh ta đã đoán sai rồi, anh ta không nên đánh cược Sinh Tử kiếp của em gái mình vào người đàn ông trước mắt này.
Hoắc Vân Tiêu hỏi: “Thần Quân có hối hận không?”
Ánh mắt Tiêu Vân Sâm khẽ đảo, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc kỳ quái, một giây sau, Hoắc Vân Tiêu dùng một tay bóp lấy cổ anh ta, hung hăng hỏi: “Trả lời tôi!” Trong chốc lát, trời đất đổi màu, sấm sét khô khốc từ trên trời giáng xuống.
Lấy Chử Tử Phượng làm đại diện cho ngũ phương Quỷ Đế, cùng Minh Vương đại diện cho thập điện Diêm Vương, và cả lục thiên Quỷ Thần La Phong đều vội vàng từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ mang vẻ mặt hung thần ác sát, tất cả đều cầm pháp khí trong tay, và nghe theo lệnh triệu tập của Đế Quân, vị thần tối cao của Minh giới mà đến đây. Hoắc Vân Tiêu: “Minh Vương?”
Minh Thiên Hành lập tức nói: “Có thuộc hạ!”
Trong đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu nổi lên bão táp cuồng bạo, khí thế vương giả trên người khiến người ta cảm thấy kính sợ. Hoắc Vân Tiêu lấy tràng hạt ở cổ tay ra, đầu ngón tay khẽ giơ lên, tràng hạt Khôn Thiên Minh trấn áp xuống người Trường Uyên.
Bịch một tiếng, Trường Uyên ngã mạnh xuống đất, buộc hắn phải hiện ra hình người.
Sau đó, cả tòa núi Kỳ rung chuyển. Không đợi anh ta nói hết, Tần Nguyễn đã cúp điện thoại, vội vàng đi tới quán bar dưới lòng đất.
Kiều Hi vẫn theo sát phía sau, nhìn thấy chị dâu út thuận tay đút luôn điện thoại di động của mình vào trong túi, sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi.
Cậu ta nên tự thò tay vào lấy điện thoại, hay là lên tiếng xin lại từ chị dâu út đang nổi giận đùng đùng? Minh Thiên Hành dẫn đầu tất cả các vị thần của Minh giới, quỳ một gối xuống dưới chân Hoắc Vân Tiêu.
“Chúng thần xin cung kính đưa thần hồn của Đế Quân trở về!”
“Chúng thần xin nghênh đón thần hồn của Đế Quân trở về!” “Lục Dịch Trần, Dung Kính, và hai tên oắt không biết trời cao đất rộng, cóc ghẻ mà muốn đòi ăn thịt thiên nga của nhà họ Phó.”
Biết tối hôm nay là bởi vì Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm nên anh hai cô mới tới đây, Tần Nguyễn cũng không biết nên trách ai, bèn trầm giọng cảnh cáo: “Em và Kiều Hi đang đến, anh ngoan ngoãn ở yên đấy!”
Tần Muội vội vàng bảo đảm: “Anh biết rồi, em yên tâm, trong này tương đối loạn...” Trong điện thoại còn có tiếng cãi vã ầm ĩ, Tần Nguyễn cầm điện thoại đi về phía câu lạc bộ Dạ Tước: “Là em.”
Tầ7n Muội vội vàng bảo: “Anh đang ở quán bar Dạ Tước, em đừng lo lắng, anh đang trêu Kiều Hi ấy mà, anh không sao đâu!”
So với giọng yếu ớt7 vừa rồi nói với Kiều Hi, lúc này giọng của Tần Muội khá to, không hề giống như có việc gì cả. Anh nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Vân Sâm và Trường Uyên bằng ánh mắt khinh miệt lạnh thấu xương.
Dưới ánh mắt oán hận của bọn họ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ngũ phương Quỷ Đế, lục thiên Quỷ Thần La Phong, thập điện Diêm Vương nghe lệnh! Tuân theo pháp tắc của trời đất, khóa chặt núi Kỳ cho tôi, làm cho ma quỷ không ra được, sinh linh cũng không vào được!”
“Tuân lệnh Đế Quân!” Chử Tử Phượng giật mình một cái, lập tức cúi đầu, cung kính trả lời: “Có thuộc hạ!”
Hoắc Vân Tiêu: “Người đứng đầu lục thiên Quỷ Thần La Phong đâu?”
Một người đàn ông mặt mũi ân trầm, trên người mặc bộ áo dài màu đen đang quỳ gối ở một bên khác của Minh Vương đáp lời: “Có thuộc hạ!” Trên người anh thấp thoáng lộ ra khí chất bá đạo của một vị vương giả trời sinh, bóng lưng phóng khoáng tự do, lại ngạo nghễ không ai bì nổi.
Tiêu Vân Sâm đứng ở phía sau, đưa tay nhẹ nhàng xoa vết hằn đỏ trên cổ, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi Đế Quân muốn làm như thế nào với A Nguyễn?”
Hoắc Vân Tiêu cũng không quay đầu lại mà nói: “A Nguyễn của tộc Hồ moi tim tôi, cô ta sẽ phải trá giá đắt cho tội trạng năm đó của mình, vậy thì lấy trái tim của cô ta để đổi đi.” Núi Kỳ ở thành phố Vân.
Khi Hoắc Vân Tiêu tăng cường kết giới, Tiêu Vân Sâm hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể để mặc cho sức mạnh xung quanh trấn áp mình.
Anh ta mím chặt môi, nuốt xuống ngụm máu vừa trào lên, không muốn tỏ ra yếu thế trước kẻ thù cũ. Ma quỷ không ra được, nhân loại sinh linh không vào được, núi Kỳ đã hoàn toàn biến mất.
Nó thành cấm địa ở Nhân giới, trừ phi được hai mươi lăm vị thần của Minh giới cùng nhau giải phong ấn, nếu không mấy người Tiêu Vân Sâm sẽ mãi mãi bị giam giữ ở đây.
Chờ Minh Thiên Hành, Chử Tử Phượng và các thần linh khác xong việc, Hoắc Vân Tiêu mới chậm rãi đi về phía Tiêu Vân Sâm. Trời đất ảm đạm phai màu, một sức mạnh ẩn chứa năng lực làm rung chuyển đất trời bao phủ toàn bộ núi Kỳ.
Gần như chỉ trong vài giây, các vị thần của Minh giới đã đóng băng cả một ngọn núi Kỳ khổng lồ.
Lũ ma quỷ trong núi thi nhau gào thét, Tiêu Vân Sâm và Trường Uyên chỉ có thể mặc cho người khác khống chế, bị nhốt ở trong núi Kỳ mà không có bất kỳ lực phản kháng nào. Đám Minh Thiên Hành và Chử Tử Phượng vội vàng đáp lời.
Bọn họ đứng dậy, mặt hướng về phía Tiêu Vân Sâm và Trường Uyên đang bị nhốt trong kết giới.
Hai mươi lăm vị thần linh Minh giới cùng nhau phát động, một luồng khí âm sát lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, nhanh chóng lan đến mọi ngóc ngách của núi Kỳ. Minh Thiên Hành lập tức nói: “Thuộc hạ biết tội!”
Chử Tử Phượng quỳ ở một bên nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của ông bạn già mà không biết nên đồng tình, hay nên nhân cơ hội xem kịch vui.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên gọi gã: “Chử Tử Phượng đâu?” Trường Uyên đang ở hình dạng bản thể thấy chủ nhân nhẫn nhịn chịu đựng như thế, thì há cái miệng máu đỏ lòm của mình ra ngậm lấy cổ áo của Tiêu Vân Sâm, sau đó đặt anh ta đứng vững dưới mặt đất.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hình dạng động vật có vảy của hắn lao về phía Hoắc Vân Tiêu, mang theo khí thế muốn đồng quy vu tận.
Tiêu Vân Sâm thấy cảnh này thì gấp đến độ hai mắt đỏ lên, anh ta giận dữ hét: “Trường Uyên! Trở về!” Được!” Tiêu Vân Sâm tự biết bản thân mình vô lực xoay chuyển tình thế, bèn trầm mặt, nói: “Tất cả những chuyện anh làm hôm nay, sau này đợi thần hồn của tôi quay trở về vị trí cũ, tôi nhất định phải đánh một trận sinh tử cùng anh.”
Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu lóe lên ánh sáng lạnh, vẻ mặt anh tỏ ra hờ hững mà châm chọc nói: “Vậy thì chờ thần hồn của anh trở về vị trí cũ đi đã!”
Anh thu lại tràng hạt Khôn Thiên Minh, đặt nó vào trong lòng bàn tay, chắp tay lại, đôi môi mỏng mấp máy: “Tất cả thần linh Minh giới đều phục tùng ta, ngũ phương Quỷ Đế, lục thiên Quỷ Thần La Phong, Thập Điện Diêm Vương ở đâu?!” Hoắc Vân Tiêu có vẻ hài lòng, buông cổ của anh ta ra.
Anh nheo mắt lại, vẻ mặt lại trở nên ôn hòa nho nhã, như thể người vừa rồi ra tay thô bạo không phải là anh.
Hoắc Vân Tiêu cười khẩy một tiếng, sau đó xoay người rời đi. “Không, không hối hận!”
Giọng nói của Tiêu Vân Sâm yếu ớt, nhưng lời nói ra miệng lại có thái độ rất kiên định.
Hai mắt anh ta tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ dò hỏi. Anh đứng ngay phía trước đối phương, đôi mắt đỏ trầm tĩnh nhìn thẳng vào Tiêu Vân Sâm: “Thần Quân có còn nhớ chuyện năm đó ở sông U Minh, anh dùng chính cơ thể mình tế mười vạn lệ quỷ tội ác tày trời không?”
Khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Tiêu Vân Sâm hơi nhăn lại: “Tất nhiên là nhớ!”
Anh ta dùng chính cơ thể của mình tế mười vạn lệ quỷ, cứu Đại Đế Phong Đô, dẫn đến việc nhiều Thần tộc thượng cổ ngã xuống. Chiếc áo dài màu đen mà Trường Uyên đang mặc bị lưỡi kiếm gió xé thành nhiều mảnh, trên mặt hắn cũng có vài vết máu, trông chật vật không chịu nổi.
Tiêu Vân Sâm đi đến bên cạnh Trường Uyên, đỡ hắn từ dưới đất lên, anh ta nhìn Hoắc Vân Tiêu bằng đôi mắt lạnh như băng: “Anh thật sự định ép tôi đến mức này sao?”
Hoắc Vân Tiêu dùng đôi mắt trong veo băng giá nhìn Tiêu Vân Sâm, đôi môi mỏng nhếch lên, anh lạnh giọng nói: “Là các người ép tôi mới đúng! Vạn vật cùng sinh linh trên đời này đều nằm trong sự khống chế của tôi, vậy Thần thú thượng cổ thì như thế nào, các người cũng không nên đánh cắp trái tim tôi!” Cái đuôi dày cỡ một người đàn ông trưởng thành sắp đè lên người Tam gia.
Đôi mắt dã thú đỏ như máu của Trường Uyên tràn đầy sự tàn ác, trong đáy mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn kích động.
Nhưng một giây sau, cơ thể quái thú cồng kềnh của hắn không khống chế được mà bay vào khoảng không. Giọng nói mát lạnh lười biếng, tựa như âm thanh của tự nhiên.
Nhưng, nội dung ở bên trong lại để cho người ta cảm thấy toàn thân rét run.
Tiêu Vân Sâm đỡ lấy Trường Uyên mặt mày dữ tợn, anh ta nhìn theo bóng lưng của Tam gia mà ánh mắt ảm đạm, lập lòe.
Thấy đối phương dẫn theo 25 vị thần Minh giới đi xa, anh ta đột nhiên hét lên: “Mặc cho anh là Hoắc Tam gia ở Nhân giới, hay là vị thần tối cao ở Minh giới, nếu anh dám làm tổn thương A Nguyễn dù chỉ một chút thôi, tôi cũng sẽ liều mạng với anh!”
Đoàn người rời đi, không có ai để ý đến anh ta.
Cảm giác bị phớt lờ này khiến Tiêu Vân Sâm rất bực mình.
Anh ta giơ tay lên và lấy thân phận Thần Quân để thề: “Tôi dùng danh nghĩa Thần Quân của tộc Cửu Vĩ Hồ lập lời thề ở đây, nếu như anh dám can đảm làm tổn thương A Nguyễn, thì tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn sẽ đánh thức 52 tộc Thần thú thượng cổ tiến đánh Minh giới, nhất định sẽ khuấy cho Minh giới của các người long trời lở đất!”