Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1014: Tiêu vân sâm hỏi, có phải chính tay anh đã giết a nguyễn không?



“Ầm ầm!”

Từng tia sét mạnh mẽ đánh thẳng xuống con đường núi gập ghềnh hiểm trở phía trước Hoắc Vân Tiêu. Anh tiếp tục tiến về phía trước, và sấm sét từ trên trời giáng x2uống lại đánh vào con đường phía trước.

Lần này số lần sét đánh nhiều gấp đôi lần trước.
Tiêu Vân Sâm nhìn thấy điều đó, anh ta tiếp tục nói: “Năm đó, anh có biết chuyện A Nguyễn đã có thai không?”

Khi A Nguyễn chết, trong bụng cô đã mang thai con của người đàn ông này.
Tam gia đè lại, lạnh lùng nói: “Muộn rồi, một nghìn năm đã trôi qua, đối với tôi mà nói, nó chẳng qua là vật chết!”

Dứt lời, anh chập hai tay vào nhau nhanh chóng bấm quyết, thần lực màu vàng óng từ bên trong tràng hạt tích tụ ở trong lòng bàn tay, và anh giáng một đòn sấm sét vào cơ thể con người của Tiêu Vân Sâm.
Mấy người Tiêu Vân Sâm bị giam giữ ở trong núi Kỳ, trừ phi là 25 vị thần linh bọn họ cùng nhau giải phong ấn, nếu không nhóm Tiêu Vân Sâm sẽ bị giam ở đây vĩnh viễn, ma quỷ không ra được, nhân loại sinh linh cũng không vào được, núi Kỳ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đất trời, thoát ly khỏi pháp tắp của trời đất.

Phải chăng trời đất không cho phép bọn họ làm như thế?
Đôi mắt đỏ băng giá của Hoắc Vân Tiêu toát ra ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén, toàn thân anh tỏa ra cảm giác áp bách vô hạn.

Anh phất phất tay với Minh Thiên Hành mà không nói một lời.
Có một giọng điệu đe dọa trong tiếng nói nhẹ nhàng của anh ta.

Hoắc Tam gia chậm rãi quay người lại, đôi mắt đỏ nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vân Sâm, càng nhìn càng cảm thấy anh ta rất giống A Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch mày: “Thật chứ?”

Tiêu Vân Sâm bùng lên lửa giận, cắn răng nói: “Giết anh thì tất nhiên là càng sớm càng tốt!”
Thấy vậy, Tiêu Vân Sâ0m ở phía sau cười lớn: “Anh cũng có ngày hôm nay à! Minh giới và Thần tộc từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, tất cả những gì anh làm hôm nay đến ngay cả pháp tắc của trời đất cũng không nhìn được!”

Hoắc Vân Tiêu không để ý đến anh ta, bàn tay chắp sau lưng siết chặt lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, gương mặt tuấn tú tái mét.
Anh nghiêng đầu ghé sát vào đối phương, lạnh giọng nói: “Anh có tư cách gì oán trách tôi?!”

Một tay khác của anh cầm tràng hạt Khôn Thiên Minh ấn vào trên ngực Tiêu Vân Sâm: “Quả tim này là của tôi, có phải anh thật sự muốn tôi móc nó ra thì anh mới có thể dừng lại?!”
Tiêu Vân Sâm nâng cổ tay lên, ống tay áo màu xanh lam tung bay theo gió, anh ta lạnh lùng nói: “Vậy thì hôm nay anh không thể đi ra khỏi núi Kỳ được!”

Từ phía sau Tiêu Vân Sâm mọc ra chín cái đuôi màu trắng cao bằng một người, cái đuôi lông xù đung đưa, xòe ra như chiếc ô, vào thế sẵn sàng tấn công.
Có ánh sáng vàng thoáng xuất hiện ở đường chân trời7, giống như là một điềm lành vậy.

Khóe môi Hoắc Vân Tiêu nhếch lên tạo thành nụ cười trào phúng, trên mặt lộ ra vẻ chá7n ghét, hai tay chắp sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.
Anh em ruột có cùng dòng máu, ngoại hình cũng sẽ giống nhau.

Đôi môi mỏng của Tam gia nở nụ cười mê người, anh chậm rãi nói: “Ba năm đủ sao?”
“Phải!”

Lần này, anh trả lời gọn gàng dứt khoát.
“Vậy thì tôi đem nó trả lại cho anh đấy!”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vân Sâm hiện lên vẻ khinh thường, hai tay biến thành móng vuốt xuyên qua quần áo, đâm vào da ngực, định dùng tay không móc trái tim đang đập bên trong ra.
Hoắc Vân Tiêu dùng tay không nắm lấy đuôi của Tiêu Vân Sâm, kéo anh ta đến trước mặt mình, sau đó dùng những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh bóp cổ đối phương.

Ánh sáng vàng quanh quẩn trên đầu ngón tay cũng thẩm thấu vào trong cơ thể Tiêu Vân Sâm.
Đôi mắt màu xanh lục của Lam Án ánh lên một tia sáng kỳ lạ, anh ta gật đầu một cái với Tiêu Vân Sâm.

Thấy Lam Án gật đầu, Tiêu Vân Sâm hoàn toàn yên lòng.
Hoắc Tam gia thuận thế hạ một kết giới ở trước mặt, Trường Uyên đang tiến tới bị kết giới chặn lại.

Trường Uyên dùng cơ thể mình va chạm vào kết giới, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, hắn giận dữ hét lên: “Tôi muốn giết anh!”
Anh ta giao Trường Uyên cho Lam Án, sau đó thong dong như đang đi dạo bước tới gần Hoắc Vân Tiêu.

Tiêu Vân Sâm nói với giọng điệu thoải mái, mặt thì lộ vẻ khiêu khích: “Đế Quân, bốn hung thú thời thượng cổ là Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn và Thao Thiết sắp thức tỉnh rồi, sức chiến đấu của chúng đủ để khiến Minh giới phải đau đầu đấy. Chung Sơn Thần, Tranh, Cổ Điêu, Đế Giang, Cử Phụ, Ly Lực, Chúc Âm, Bạch Trạch, và Kỳ Lân, sức chiến đấu của chúng cũng đều được xếp ở thứ hạng cao trong 52 tộc Thần thú thượng cổ, chưa đầy ba năm nữa chúng sẽ thức tỉnh, anh có chắc chắn hôm nay vẫn còn muốn giam giữ tôi ở đây?”
“Phụt!”

Tiêu Vân Sâm lùi lại, trong miệng phun ra một ngụm máu to.
Trường Uyên và Lam Án nhìn thấy thế vội vàng dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tiêu Vân Sâm, mỗi người một bên nâng cánh tay của anh ta.

Thấy vết máu bên khóe miệng của chủ nhân, Trường Uyên hoàn toàn nổi giận, hắn phi thân phóng thẳng về phía Hoắc Vân Tiêu.
Tiêu Vân Sâm cau mày: “Anh có ý gì?”

Hoắc Vân Tiêu vuốt khẽ tràng hạt, tùy ý nói: “Không nói đến chuyện tại sao năm đó bọn họ lại ngủ say, anh có chắc là ba năm sau bọn họ có thể tỉnh lại không? Mà coi như họ thật sự thức tỉnh đi, thì ba năm sau mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi cũng đã trả thù xong.”
Anh khẽ cau mày, không vui nhìn Tiêu Vân Sâm: “Anh không phải là đối thủ của tôi, nghìn năm trước không phải, bây giờ cũng thế!”

“Vậy thì thử xem!” Đuôi của Tiêu Vân Sâm xuyên qua tấm khiên ánh sáng, lao thẳng về phía mặt của Hoắc Tam gia.
Đối phương đột nhiên biến thân nhưng Hoắc Vân Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, anh thủng thẳng nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi, cưỡng ép nghịch thiên như vậy chỉ tự chuốc lấy khổ mà thôi.”

Tiêu Vân Sâm căm hận nói: “Khổ? Nếu không có A Nguyễn thì thần hồn của tôi đã bị xé nát, và hoàn toàn bị pháp tắc của trời đất xóa bỏ từ lâu rồi!”
Nhìn thấy Tiêu Vân Sâm và Trường Uyên trông vô cùng chật vật, anh ta rất bình tĩnh mà từ tốn nói: “Chủ nhân, tôi đến rồi!”

Nhìn thấy anh ta, vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Vân Sâm thoáng buông lỏng, hai mắt hơi híp lại.
Tam gia chẳng thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt đen láy dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt Tiêu Vân Sâm, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Ba năm ở Nhân giới chỉ như một cái búng tay, anh cần gì phải tự mình chuốc lấy khổ.”

Tiêu Vân Sâm dùng lòng bàn tay lau vết máu ở khóe môi, trong mắt có sự phẫn nộ đè nén: “Không cần ba năm, ngày mà tôi phá được kết giới thì chính là thời khắc tôi và anh quyết chiến sinh tử!”
Nhưng, Tam gia vừa dứt lời, chín cái đuôi lông xù cao bằng một người của Tiêu Vân Sâm đã dùng tốc độ cực nhanh tấn công anh.

Chuỗi hạt Khôn Thiên Minh bị Hoắc Vân Tiêu tháo ra khỏi cổ tay, hai lòng bàn tay anh chụm vào nhau, dùng sức mạnh của những hạt châu căng tròn để tạo ra một tấm khiên ánh sáng vàng che chở cho cơ thể.
Ánh l1ửa mãnh liệt lóe lên, sau vài luồng sấm sét thì ánh lửa biến mất, chỉ còn lại mặt đất bị sét đánh cháy xém và mùi khét trong k2hông khí.

Tam gia dừng bước, đôi mắt đỏ nhìn về phía đông.
Sắc mặt Tiêu Vân Sâm tái nhợt, anh ta tức giận: “Anh vẫn không buông tha cho A Nguyễn!”

Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng giễu cợt: “Buông tha cho cô ta? Năm đó cô ta có từng cảm thấy mềm lòng với tôi không? Nếu cô ta có một chút do dự nào, thì hôm nay đã không tạo thành cục diện như vậy, tôi chờ đợi cả nghìn năm, bỏ ra bao tâm huyết và nỗ lực là để trả mối thù bị moi tim năm đó!”
Minh Thiên Hành ở bên cạnh thấy thế bèn đi lên trước, cúi đầu hỏi: “Chủ thượng, có cần để tôi lên nghênh chiến không?”

Đại Đế Phong Đô là vị thần tối cao của Minh giới, là người thống trị thực sự của Địa Phủ, quản lý tất cả sinh linh trên thế gian, nhưng lại có một khắc tinh lớn nhất – là bị quản chế bởi pháp tắc của trời đất.
“Chủ nhân!”

“Chủ nhân!”
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi môi tuyệt đẹp của Tam gia nhếch lên tạo thành một nụ cười thâm trầm và thần bí.

Đúng lúc này, Lam Án bay đến từ khe nứt của núi Kỳ.
Một đòn này khiến Tiêu Vân Sâm đã phá vỡ pháp tắc, cưỡng ép khôi phục pháp lực suýt chút nữa đã mất nửa cái mạng.

Chín cái đuôi lông xù màu trắng phía sau bao lấy toàn thân anh ta, tránh cho việc bị rơi xuống đất.
“Hy vọng anh có thể nói được làm được.” Hoắc Vân Tiêu ngửa đầu nhìn lên ngọn núi Kỳ tối tăm, anh lên tiếng cảm thán: “Núi Kỳ là một nơi tốt, ở khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy mỹ vị trần gian.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.