Trời đất đổi màu, ánh đèn pin trong tay ám vệ nhà họ Hoắc trở nên ảm đạm.
Từ trên trời hạ xuống một cái lồng tỏa cra ánh sáng màu vàng, bao phủ phạm vi khu vực nơi Tam gia và Tiêu Vân Sâm đang đứng, ngăn cách toàn bộ ám vệ ở bên ngoài. A Nguyễn moi trái tim của vị thần tối cao ở Phong Đô, đây là việc làm không thể chấp nhận được.
Nhưng em gái của anh ta cũng đã vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mạng, hồn phách cũng bị tan biến.
Sau khi biết được tin tức này, anh ta đã thống lĩnh một đám Thần thú thượng cổ tới để báo thù, sau đó thì xảy ra cuộc đại chiến khiến Minh giới máu chảy thành sông, rất nhiều Thần thú thượng cổ đã ngã xuống. Mà tất cả những điều này đều là do A nguyễn bị Minh giới giết chết, và bị rơi vào hoàn cảnh không tìm thấy xác, hồn phách tan biến.
Tộc Cửu Vĩ Hồ mạch Đồ Sơn bọn họ cũng là Thần tộc cao quý trong đám Thần thú thời thượng cổ, cho dù phạm phải sai lầm cực lớn cũng không nên bị tiêu diệt dễ dàng như thế!
Đôi mắt lạnh lùng và xa cách của Hoắc Vân Tiêu mất tiêu cự, như đang rơi vào trong hồi ức nào đó. Anh ta chỉ vào chuỗi hạt Khôn Thiên Minh trên cổ tay Hoắc Vân Tiêu: “Nó đang phát sáng! Đế Quân, người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, A Nguyễn đã phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, và những Thần thú thượng cổ cũng phải chịu đựng rất nhiều tổn thất vì việc này, rốt cuộc thì anh còn muốn cái gì nữa?”
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn pháp bảo bản mệnh ở cổ tay mình, trên gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ tự giễu.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt u ám của Tiêu Vân Sâm, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh giá sâu không thấy đáy, đôi môi tuyệt đẹp nói ra những lời không vui: “Giữa tôi và Nguyễn Nguyễn đã xảy ra chuyện gì ở kiếp trước hay kiếp này đều không cần người khác nhúng tay vào, anh không nên lặp đi lặp lại nhiều lần việc phái người tới quấy rầy cuộc sống yên bình của chúng tôi.” Cảm nhận được hơi thở không vui ngày càng tăng ở trên người đối phương, Tiêu Vân Sâm tự biết tất cả đều do Lam Án đã tự tiện hành động khi chưa được cho phép.
Trường Uyên bị bao vây bởi hơi thở chết chóc và sát khí mạnh mẽ, cơ thể to lớn của hắn không ngừng run rẩy.
Tiêu Vân Sâm vừa trấn an bản thể Câu Xà, vừa cảnh giác quan sát Hoắc Tam gia, anh ta chủ động thể hiện sự yếu thế của mình: “Chuyện Lam Án làm là do tôi không quản lý tốt cậu ta, nhưng tôi tuyệt đối không có ý châm ngòi ly gián.” Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn nhíu chặt, cô đáp không quá chắc chắn: “Chắc là vậy.”
Không chỉ họ bối rối mà những người khác xung quanh họ cũng đang kêu la nháo nhác.
Đối mặt với chuyện sinh tử, dù là người thích thể diện đến đâu cũng sẽ trở nên chật vật, đám người nháo nhào chạy khỏi nhà cao tầng, lao ra bãi đất trống. Cơn đau bị moi tim, vĩnh viễn không thể nào quên.
Gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Tiêu Vân Sâm dần trở nên vặn vẹo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Vân Tiêu, anh ta nói bằng giọng điệu không vui: “Là do anh giết Nguyễn Nguyễn trước!”
Những lời đối phương nói đều là những chuyện mà bọn họ đã tự mình trải qua ở kiếp trước. Sau khi động đất ngừng lại, Kiều Hi đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, tò mò hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”
Tần Nguyễn tiếp tục bấm pháp quyết, và dùng giọng ra lệnh nói với cậu ta: “Mở APP ra xem địa điểm xảy ra động đất.”
Kiều Hi lấy điện thoại di động ra và hỏi: “APP nào ạ?” Bản thể của Trường Uyên đang run rẩy, vì bị áp chế nên tiếng nói cũng phát run: “Chủ nhân, đây là thần lực do Đế Quân Phong Đô kết nối giữa trời và đất, hắn chắc chắn đã khôi phục ký ức rồi!”
Trước những biến cố kinh thiên động địa trước mắt, Tiêu Vân Sâm làm sao không hiểu chứ.
Anh ta ngước mắt nhìn hằm hằm vào Hoắc Vân Tiêu, rồi cắn răng nói: “Thủ đoạn của Đế Quân giỏi quá! Nếu đã khôi phục trí nhớ kiếp trước thì vì sao còn muốn đùa bỡn tôi?!” Đôi mắt đào hoa của Tam gia khẽ nheo lại, tia sáng xuyên qua khe hở lộ ra bản chất lạnh lùng vô tình của anh.
Anh khẽ cười một tiếng: “Trái tim tôi còn đang đập trong lồng ngực của anh, bây giờ anh lại nói cho tôi biết là cô ta hối hận rồi?”
Giọng nói của anh vẫn ấm áp nhẹ nhàng như gió xuân. Nagay khi kết giới vừa rơi xuống đất, tảng đá dưới chân Tiêu Vân Sâm “khẽ run” lên, hiển nhiên là bị áp chế bởi luồng hơi thở mạnh mẽ này.
Cơ thể Tiêu Vân Sâm lảo đảo, anh ta rũ mắt nhìn xuống, cắn răng nói: “Trường Uyên?”
Thì ra tảng đá dưới chân chính là bản thể của Trường Uyên, cái đầu dữ tợn của con rắn ngẩng lên, quay sang nhìn Tiêu Vân Sâm đang đứng trên lớp vảy đen. Hoắc Vân Tiêu đan tay vào nhau, những ngón tay mảnh khảnh làm ra động tác uyển chuyển đẹp mắt.
Nhưng khi kết ấn hiện hình, xung quanh bắt đầu tràn ngập hơi thở chết chóc nồng đậm, ép cho người ta không thể thở nổi.
Tiêu Vân Sâm còn chưa khôi phục thần lực, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của bản thể Trường Uyên mà miễn cưỡng hô hấp. Tần Nguyễn và Kiều Hi vừa mới tới quán bar Dạ Tước đã cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển mạnh.
Kiều Hi dùng cả hai tay giữ chặt cánh cửa xe còn chưa đóng, khuôn mặt vốn trắng trẻo càng thêm tái mét.
Cậu ta nhìn Tần Nguyễn từ ghế lái đi ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, hỏi: “Chị dâu, có chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à?” Nói đến đây, Hoắc Vân Tiêu dừng lại, anh nhìn về phía Tiêu Vân Sâm bằng ánh mắt âm u tràn đầy thù địch.
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm như nước, trong đôi mắt phượng lóe lên một tia thâm sâu khó dò, anh lạnh lùng nói: “Anh cả của A Nguyễn, trái tim của tôi dùng tốt chứ?”
Câu chất vấn vượt qua ngàn năm, cuối cùng ngày hôm nay cũng hỏi ra được. Trực giác mách bảo anh ta rằng chuyện ngày hôm nay không dễ để kết thúc.
Nếu như anh ta hồi phục lại được thần lực ở kiếp trước thì có lẽ sẽ có đủ sức mạnh để đánh một trận với Đại Đế Phong Đô.
Nhưng lúc này, ngoại trừ ngoại hình đang dần dần khôi phục ra, thì cơ thể của anh ta cũng chỉ yếu ớt như người bình thường. Rất nhanh, đôi mắt đen trầm tĩnh của anh đã lấy lại bình tĩnh: “Tôi giết A Nguyễn khi nào!”
“Đừng giả bộ nữa, rõ ràng là anh đã khôi phục ký ức!”
Tiêu Vân Sâm nhận định năm xưa chính Tam gia là người đã giết A Nguyễn, nên cho rằng đối phương đang giả vờ hồ đồ. Mặt đất rung chuyển ba lần liên tiếp trước khi hoàn toàn yên tĩnh lại.
Vẻ mặt Tần Nguyễn khá nghiêm trọng, hai tay theo bản năng bấm pháp quyết.
Đột nhiên, ngón tay cô khựng lại, vẻ mặt rối rắm lẩm bẩm: “Không đúng.” Dường như có điều gì đó đang làm phiền cô.
Tần Nguyễn lại một lần nữa bấm đốt ngón tay tính toán, liên tục ba lần, đều ra kết quả khiến cô cảm thấy rất kỳ quái.
Thông thường, không có khả năng xảy ra động đất ở thủ đô vào thời điểm này. Cảm giác áp bách nhanh chóng lan tràn trong kết giới chật chội, vẻ mặt của Tiêu Vân Sâm vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh muốn làm cái gì?!”
Đôi môi mỏng của Hoắc Tam gia cong lên, anh nói, giọng trầm thấp: “Kế hoạch ngàn năm sắp hoàn thành, tôi làm sao có thể để cho các người phá hủy nó, A Nguyễn nhất định phải trả giá đắt cho tội moi tim của tôi năm đó.”
Nghe tin em gái mình gặp nguy hiểm, Tiêu Vân Sâm vội vàng nói: “Không! Anh không thể làm như vậy! Năm đó sau khi moi tim của anh xong, con bé đã rất hối hận!” Ở trong nước, ngoài ăn uống vui chơi ra thì cậu ta không biết nhiều về tập tục sinh hoạt ở đây, nên tất nhiên là không biết tìm ở đâu.
Tần Nguyễn nghĩ đến chuyện cậu ta sống ở Ý thì khẽ thở dài, tự cầm điện thoại của mình về và mở ứng dụng cảnh báo động đất.
Vừa nhìn xong, hai mắt cô lập tức mở to. Anh ta chịu đựng cảm giác ngạt thở, yếu ớt nói: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Hoắc Vân Tiêu hời hợt nói: “Nếu các người đã thích nơi này, thì cứ ở lại đây nghỉ ngơi ba năm đi.”
Thủ đô. Hay lắm, đỏ lòm luôn!
Không chỉ ở trong nước, mà ngay cả ở nước ngoài cũng đều thi nhau nổ ra động đất.