Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 892: Nguyễn nguyễn là cái vảy ngược không thể chạm vào được của tam gia



Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn Săn chim cắt, ánh mắt chính xác nắm bắt được sự bất an trong mắt đối phương, anh lẳng lặng chờ đợi đối phương lên tiếng. 1

Săn chim cắt liếc nhìn cái lỗ đang tỏa ra khói đen trên trần nhà, hắn ta chậm rãi nói: “Tam gia, chúng tôi tới đây là theo mệnh lệnh của Thủ 2tướng.” Hôm nay Tam gia giận dữ vì hồng nhân, nổ súng gây sức ép với đội cảnh vệ của Nội Các. Một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, mà nguyên nhân gây ra là do Tần Nguyễn, thì rất nhiều người sẽ phải đánh giá lại tầm quan trọng của người phụ nữ này.

Sau khi đạt được kết quả như mong muốn, Hoắc Vân Tiêu không còn quan tâm đến Cố Minh Yến đã đoán được suy nghĩ của mình.
Ở chung với nhau lâu như vậy, anh cũng coi như là hiểu rõ Tần Nguyễn, cô bé này là người rất thích tay, chân đẹp, hễ cứ nhìn thấy ai có là sẽ không ngừng nhìn chằm chằm.

Lúc này, Tần Nguyễn vẫn không quên thỏa mãn sở thích của mình, động tác trên tay Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng lại, đưa tay nhéo vành tai của cô.
Anh ta bỗng hiểu được, người này rõ ràng là cố ý làm lớn chuyện, để cho tất cả mọi người đều biết Tần Nguyễn là cái vảy ngược không thể đụng vào của mình.

Hình tượng nho nhã, khiêm tốn điềm đạm từ trước đến nay của Hoắc Tam gia đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, bởi vì vừa rồi đánh nhau mà bộ quần áo trên người mình đã nhăn nhúm, cổ áo bị kéo xuống, để lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ gợi cảm.

Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào phần xương quai xanh trắng nõn nà mà ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Anh tự mình chỉnh lại quần áo xộc xệch của Tần Nguyễn, động tác quen thuộc tự nhiên, miệng thì giảng đạo lý: “Lần sau gặp được nguy hiểm nhớ gọi điện cho anh, anh nói bao nhiêu lần rồi, sao em không thể nghe lấy một lần nhỉ?”

Tần Nguyễn chột dạ cụp mắt xuống, cô thấy hơi mất mặt vì bị thuyết giáo ở trước mặt nhiều người như vậy.
Dáng vẻ này khiến người ta rất muốn bắt nạt cô.

Giọng Hoắc Vân Tiêu hơi thấp, anh giả vờ tức giận nói: “Em có biết đội cảnh vệ của Nội Các là ai không?”
Hoắc Vân Tiêu lắc lắc khẩu súng trong tay, anh cất giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng.

Vẻ mặt của anh lạnh lùng bình tĩnh, Cố Minh Yến nhìn mà thấy trong lòng mát lạnh.
Hoắc Vân Tiêu rút cái tay đang cắm trong túi quần ra, bàn tay đeo nhẫn giơ ra không trung, rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa hất hất hai cái với Tần Nguyễn: “Lại đây, để anh nhìn xem.”

Giọng nói trầm ấm gợi cảm, như hương rượu tràn ngập căn phòng, khiến người ta không kìm lòng được mà say mê sự dịu dàng này.
Ánh mắt dịu dàng của anh nhìn sang Tần Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, đôi môi mỏng mấp máy: “Em có bị thương không?”

Tần Nguyễn hơi chột dạ muốn dời ánh mắt đi, lại bị tiếng nói lo lắng dịu dàng của đối phương kiềm chế lại.
Hoắc Vân Tiêu cau mày, sắc mặt lạnh lùng, sâu trong đáy mắt không nhìn thấy ánh sáng, ẩn giấu đi rất nhiều cảm 7xúc.

Anh không lên tiếng mà ấn ngón tay cái vào ống màu đen trên vũ khí và dùng đầu ngón tay vuốt ve nó, dường như không nghe thấy lời nói củ2a Săn chim cắt.
Thủ tướng Lục Thiên Vinh, là người cầm quyền của Nội Các.

Có thể nói, nếu không có nhà họ Hoắc thì bốn gia tộc lớn và sáu thế7 gia đều do ông ta khống chế.
Đôi mắt đen của Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn từ trên xuống dưới Cố Minh Yến, đôi môi duyên dáng gợi lên một nụ cười lạnh như băng.

Cố Minh Yến vừa mới định nói tiếp, làm dịu không khí khẩn trương này, nhưng khi nhìn thấy môi Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười lạnh, vẻ mặt bình tĩnh của anh ta nứt ra một khe hở.
Trực giác nói cho cô biết, lúc này tâm tình của Tam gia vô cùng không tốt, cố gắng đừng nên trêu chọc anh.

Tần Nguyễn lắc đầu với Hoắc Vân Tiêu: “Không, em rất khỏe.”
“Anh ba!”

Cố Minh Yến vui mừng chạy tới, tỏ ra rất quen thuộc.
Đột nhiên, mắt cô dán chặt vào bàn tay trên cổ áo mình.

Đôi bàn tay này sạch sẽ trắng trẻo, những ngón tay thon dài trông rất bắt mắt.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu không có cảm xúc gì, anh hỏi Cố Minh Yến: “Cậu nói xem tôi có nổ súng không?”

Cố Minh Yến lau khuôn mặt sắp khóc của mình, cảm giác khổ không thể tả, anh ta cam chịu số phận, nói: “Có nổ có nổ.”
Tần Nguyễn vô thức đứng thẳng người, lắc lắc đầu giống như học sinh tiểu học phạm phải sai lầm.

Hoắc Vân Tiêu: “Có thể nói bọn họ là vệ sĩ riêng của ông Lục Thiên Vinh, là những người có thể chết vì ông ấy, đỡ súng cho ông ấy. Những người này được ban cho đặc quyền, khi đối mặt với bất kỳ kẻ tình nghi hình sự nào, họ đều có thể bắn chết trước rồi mới báo cáo sau.”
Cố Minh Yến có ham muốn sinh tồn cực mạnh, lập tức nói: “Không không, bọn em đều không nhìn thấy Tam gia nổ súng.”

“Đoàng!”
Khi Tần Nguyễn ngơ ngác nâng mắt lên, bàn tay đang nhéo vành tai của cô nhanh chóng rút về.

Trong đôi mắt lành lạnh trong veo của Tần Nguyễn hiện lên vẻ vô tội, tựa hồ như đang hỏi tại sao lại nhéo cô.
Tần Nguyễn mấp máy môi, nhấc chân đi về phía đối phương.

Đợi cô đến trước mặt mình, Hoắc Vân Tiêu cũng không quay đầu lại mà ném súng trong tay cho ám vệ ở sau lưng.
Trên mặt cô nở nụ cười ngoan ngoãn, không nhìn ra được dáng vẻ đánh nhau hung tàn khi nãy.

Để chứng minh mình nói thật. Tần Nguyễn không hề nháy mắt mà nhìn lại vào ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu.
Hoắc Vân Tiêu dừng động tác vuốt ve súng trong tay, nhưng lời anh nói ra lại khiến tất cả những người ở đây đều trở nên căng thẳng.

“Cố nhị, có biết vì sao tôi lại nổ súng không?”
Vẻ mặt anh vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, cố đè nén lửa giận vào trong lòng, nếu là người khác thì anh đã nổi giận từ lâu rồi.

Nhưng đối mặt với Tần Nguyễn, anh không đành lòng đâm thủng lời nói dối của cô, càng không nỡ chỉ trích cô mãi mãi không biết dựa dẫm vào anh.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, tất cả mọi người trong phòng đều không dám thở mạnh.

Kha Chí Tân đang nằm trên m0ặt đất thấy tình hình không ổn bèn bò dậy đến bên cạnh con trai, hai cha con tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoắc Vân Tiêu đã mỉm cười giơ súng, bắn lên trần nhà một phát.

Một tiếng súng đinh tai nhức óc truyền vào tai từng người ở đây.
Hoắc Vân Tiêu hài lòng thu lại vũ khí trong tay, tiếp tục chủ đề trước đó: “Tôi ngăn cản nhiệm vụ của các cậu, còn nhiễu dân, tôi sẽ đích thân đến Nội Các, tới trước mặt Thủ tướng Lục để giải thích.”

Cố Minh Yến còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu.
Cổ họng đột nhiên khô khốc, Tần Nguyễn nuốt nước miếng, vì để che giấu sự mất tự nhiên, cô thấp giọng giải thích: “Không phải là em bận rộn quá nên quên mất à, lúc ấy em chỉ chuyên tâm giải quyết chuyện trước mắt mà thôi.”

Hoắc Vân Tiêu phát hiện Tần Nguyễn đang nhìn chằm chằm không nhúc nhích vào tay mình, trong lòng anh vừa bực vừa buồn cười.
Sắc mặt Tần Nguyễn khẽ biến hóa, cô ý thức được sự tình nghiêm trọng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.