Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 866: Hoắc diêu nói chắc như đinh đóng cột, nguyễn nguyễn nhờ tam gia giúp đỡ



Tần Nguyễn vừa lên tiếng, bầu không khí đối đầu căng thẳng tràn ngập căn phòng, trong nháy mắt biến mất.

Hoắc Diêu và 1Hoắc An Kỳ căng thẳng nhìn Tần Nguyễn, hai đôi mắt to đen láy không chớp.

Bắt gặp ánh mắt “ngây thơ vô số tội” của bọ2n trẻ, trái tim Tần Nguyễn mềm nhũn. Hai đứa bé kêu gào thảm thiết, suýt làm lật cả nóc nhà.

Bởi vậy có thể thấy được, chuyện để Tam gia chủ trì công đạo gây ra bóng ma tâm lý lớn như thế nào đối với bọn trẻ.

Tần Nguyễn giống như là người thắng cuộc cuối cùng, cô nở nụ cười cực kỳ xán lạn, hết sức hài lòng nói: “Hai đứa ngoan nào, tính tình của ba rất ôn hòa, nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách công bằng liêm chính.”
Trước nỗi ám ảnh phải làm anh của cậu út, Tần Nguyễn không khỏi bật cười, cô dịu dàng hỏi: “Tại sao con lại muốn làm anh?”

Hoắc An Kỳ oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Diêu, thằng bé buồn bực nói: “Khi con vừa có ý thức thì Hoắc Diêu bảo con là anh trai, muốn con nhường cho Hoắc Diêu, vậy nên con vẫn luôn nhường, thậm chí còn chia cho Hoắc Diêu một nửa chất dinh dưỡng của con.”

Tần Nguyễn tủm tỉm nhìn Hoắc Diêu, miệng lại nói: “Nhưng bây giờ A Diêu là anh trai rồi.”
Hoắc An Kỳ tóm chặt vào lý do Hoắc Diêu lừa người ta trước: “Vậy anh cũng không nên lừa gạt em!”

Hai đứa bé trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

Tần Nguyễn đau hết cả đầu, cô đưa tay đè lên mi tâm, không biết nên làm sao điều giải mâu thuẫn của hai đứa bé.
Cô nhớ kiếp trước ở trong bụng mình chỉ có một đứa bé bị sinh non, vừa sinh ra đ7ã không có hơi thở rồi. Sau này Tam gia tìm được hai mẹ con bọn họ, và đặt tên cho đứa bé là Hoắc Diêu.

Khi đó cô đan7g sống trong hoàn cảnh tồi tệ, chắc hẳn cô cũng mang thai đôi, nhưng vì quá đau buồn cho cha và hai anh trai, cũng như điều k2iện sống trong tù lúc bấy giờ, khiến một đứa trẻ khác không phát triển được.

Cô thực sự không có cách nào để đánh giá0 xem Hoắc Diêu hay Hoắc An Kỳ lớn hơn.
Tập đoàn HEA.

Hoắc Vân Tiêu đang ngồi ở ghế chính giữa trong phòng họp, hai chân dài bắt tréo, tư thế ngồi tao nhã, mang vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn xuống đám người ngồi ở hai bên.

Gương mặt anh lạnh như băng, đôi môi tuyệt đẹp lúc đóng lúc mở, đưa ra những mệnh lệnh khiến tất cả mọi người có mặt đều toát mồ hôi hột.
Con trai cả của cô đúng là đứa đầu tiên được bác sĩ ôm từ trong bụng mẹ ra, đây là sự thật không có cách nào sửa đổi được.

Hoắc Diêu lại chẳng hề chột dạ, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, mắt nhìn thẳng Tần Nguyễn: “Ngay từ lúc đầu con đã là anh trai rồi. Cơ thể của A Kỳ không tốt, nếu như không phải ban đầu con chia chất dinh dưỡng cho nó thì nó chưa chắc đã có thể được sinh ra đâu, con mới là anh trai!”

Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, cô cũng không biết còn có nội tình như vậy: “Thế vì sao A Diêu lại muốn lừa gạt An Kỳ, bảo An Kỳ là anh trai?”
Cũng không biết nếu giao việc này cho Tam gia thì anh sẽ giải quyết như thế nào.

Tần Nguyễn liếc nhìn con trai cả, thăm dò hỏi: “A Diêu, nếu không con xin lỗi A Kỳ đi vậy?”

“Con không muốn!”
Biết được quá trình lục đục với nhau của hai đứa trẻ lúc còn ở trong bụng mẹ, Tần Nguyên cảm thấy dở khóc dở cười.

Cô dang hai tay ôm hai bé vào lòng, chân thành nói: “Các con đều là cục cưng của ba mẹ, không phân chia ai lớn ai nhỏ, không có lý do gì anh lớn nhất định phải nhường em, và cũng không có lấy cớ là em thì yếu ớt hơn anh cả. Trong người hai đứa chảy cùng một dòng máu. Ở trên đời này, sau khi những người lớn trong nhà qua đời, thì các con chính là những người thân cận nhất với nhau. Điều ba mẹ có thể làm là chia đôi tất cả mọi thứ cho hai đứa, bất kể là tình yêu hay vật chất bên ngoài. Ba mẹ không cầu hai đứa tương thân tương ái với nhau, nhưng phải đoàn kết, đừng để người ngoài ức hiếp mình.”

Hoắc An Kỳ siết chặt ngón tay của Tần Nguyễn, thằng bé nhẹ giọng nói: “Nhưng con muốn làm anh trai.”
Tần Nguyễn lắc lắc chiếc điện thoại ở trước mặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, để chúng nhìn thấy rõ tin nhắn mà cô vừa gửi đi, rồi nói với giọng sâu xa: “Vì hai đứa không ai phục ai, nên mẹ đã gửi video sang cho ba các con, chuyện này ba sẽ đích thân giải quyết.”

Hoắc An Kỳ: “Mẹ!”

Hoắc Diêu: “Đừng mà!”
Hoắc Diêu còn chưa nói gì, Hoắc An Kỳ đã lên tiếng cự tuyệt trước.

Hoắc Diêu còn đang do dự không biết có nên xin lỗi thật không, nhưng nghe Hoắc An Kỳ nói bằng giọng như thế thì lập tức xù lông lên: “Bảo anh xin lỗi em á, nằm mơ đi! Đừng nghĩ nữa!”

Khuôn mặt của thằng bé phồng lên, nói chắc như đinh đóng cột, không hề sợ sau này bị vả mặt.
Hoắc Diêu tức giận nói: “Con đâu biết nó lại tham ăn như thế, lúc đầu bé tí teo, thế mà rất nhanh sức mạnh đã vượt qua con rồi, con sợ nó sinh ra trước nên mới lừa nó nhường cho con.”

Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy con làm sao biết mình là anh trai?”

Hoắc Diêu nói rất đương nhiên: “Bởi vì con có ý thức trước!”
Bàn tay nhỏ của Hoắc An Kỳ nắm lấy ngón tay Tần Nguyễn, trên khuôn mặt xinh xắn phủ một tầng sương lạnh: “Là anh nói dối trước!”

Đúng là ý thức của thằng bé tỉnh lại sau, nhưng nó vẫn không cam tâm, dù trong lòng đã sớm biết sợ là mình không có cơ hội làm anh trai rồi.

Hoắc Diêu giơ hai cái tay nhỏ chống nạnh, thằng bé khịt mũi cười nói: “Anh mà không lừa em thì địa vị anh trai của anh khó mà giữ được! Ai bảo thể chất của em là cái hang không đáy, phần lớn chất dinh dưỡng mỗi ngày đều bị em hấp thu!”
Nhưng Tần Nguyễn lớn lên ở một hoàn cảnh khác biệt, từ nhỏ đến lớn cô không thể có nhiều tính trẻ con, chỉ biết kẻ mạnh sẽ được tôn sùng thôi.

Những đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, thường sẽ vì một miếng ăn mà liều mạng, bọn chúng chỉ có một mục tiêu là sống sót, vì để sống, cho dù có phải hèn mọn cũng được.

Đối với mâu thuẫn giữa Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, tạm thời cô không tìm được biện pháp giải quyết nào hoàn hảo, chỉ có thể nhờ Tam gia giúp đỡ.
Mới hôm qua, khi Hoắc Tam gia rời công ty đã gặp phải một vụ ám sát khốc liệt.

Khí thế của trận ám sát này rất hung hãn, kẻ địch muốn cùng đồng quy vu tận với Tam gia.

Thân thủ của sát thủ tuy nhanh nhẹn và hung tàn, nhưng không bằng ám vệ của nhà họ Hoắc, đám sát thủ nhanh chóng bị ám vệ do Hoắc Khương mang đến xử lý, số ít còn sót lại cũng bị đưa về khu hình phạt ở khu nhà chính.

Mới sáng nay, từ miệng của những kẻ sống sót đã tra ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là hoàng thất của vương quốc Fuluo, và bọn họ không chỉ phái một đợt sát thủ đến ám sát nhà họ Hoắc.

Sau khi xác định kẻ chủ mưu phía sau là ai, nhà họ Hoắc bắt đầu phản kích.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.