Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 867: Hoắc tam gia xấu bụng, không đánh mà thắng là thượng sách



Điều càng khiến người ta bất an là vài mệnh lệnh mà Hoắc Vân Tiêu vừa đưa ra đã khiến Tập đoàn HEA bị chảy máu hàng trăm tỷ đô la, đây không phải chuy1ện đùa.

Trong phòng họp, ngoại trừ thanh âm trầm thấp lạnh lùng chậm rãi vang lên, những người khác đều yên lặng.

Đúng lúc này, một t2iếng chuông điện thoại di động trong trẻo dễ chịu vang lên. Vừa lên đã làm tu hú chiếm tổ chim khách ngay thì sớm muộn gì cũng sẽ gây nên sự phẫn nộ.

Nếu như người dân của Fuluo vẫn trung thành với huyết mạch của hoàng gia, thì trong lúc đứa trẻ kia lớn lên, bọn họ sẽ rót máu mới vào trong đó. Chờ đến lúc đứa bé trưởng thành rồi, nước Fuluo cũng đã bị bọn họ nắm giữ từ lâu, tất cả đều sẽ thành kết cục đã định.

Không đánh mà thắng, đây mới là thượng sách.
Thủ tướng là cha của Lục Hàn và Lục Dịch Trần, cũng là người cầm quyền hiện giờ của Nội Các.

Người đàn ông trung niên này là người cũ đã ở bên cạnh Hoắc Hồng Hưng khi ông ấy còn tại vị. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Vân Tiêu, ông ta cảm thấy rất lo lắng và bất an.

Mang theo cảm giác bị áp bách cực lớn, ông ta thận trọng nói lần nữa: “Tam gia, theo tôi được biết, trong khoảng thời gian này, con cháu của hoàng thất nước Fuluo thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chỉ còn một đứa trẻ sáu tuổi, sự trả thù điên cuồng của hoàng thất nước Fuluo cũng không phải là không có nguyên do, chúng ta không có một phương án giải quyết nào khác sao?”
Người kia dường như được khích lệ, trên mặt lộ ra vẻ kích động, vội nói tiếp: “Hoàng thất của vương quốc Fuluo hiện giờ chỉ còn lại một đứa trẻ sáu tuổi, đẩy nó lên ngôi, chúng ta và Nội Các sẽ điều khiển...”

Những lời nói tiếp theo của người này có thể nói là như đâm vào đáy lòng của Hoắc Vân Tiêu.

Sở dĩ nhà họ Hoắc còn giữ lại một đứa trẻ sáu tuổi, chính là vì muốn dùng thủ đoạn nhẹ nhàng đánh tan nó, sau đó thuận thế ra tay nắm quyền kiểm soát hoàng thất Fuluo.
Tiếng ồn ào của hai tên nhóc con trong nhà lọt vào tai anh, nguyên nhân cãi vã là do cả hai đứa bé đều muốn làm anh trai.

Đôi môi mỏng tuyệt đẹp của Hoắc Vân Tiêu cong lên tạo thành một nụ cười dung túng, đôi lông mày lạnh lùng hơi cong, trong mắt xuất hiện một chút yêu chiều.

Nhìn thấy nụ cười làm người khác choáng váng của Hoắc Tam gia, những người bên dưới cũng không thả lỏng thần kinh, ngược lại còn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Ánh mắt trầm tĩnh của anh liếc nhìn mọi người, vẻ mặt anh lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh.

Một người khác nói: “Tam gia, lấy phương thức chiến tranh để kết thúc chiến tranh chung quy là không ổn, hoàng thất của Fuluo đã bị ép đến đường cùng rồi, sao không thừa dịp này bỏ bọn họ vào trong túi chúng ta.”

Hoắc Vân Tiêu nhàn nhạt lên tiếng, trên gương mặt bình tĩnh nổi lên một chút dao động, anh giơ tay lên với người vừa lên tiếng: “Tiếp tục.”
Theo lý mà nói, sức khỏe của Tam gia không tốt, không nên bận rộn như vậy mới phải.

Hoắc Chi nhíu mày, mặt lộ vẻ không hiểu: “Tam gia không gặp bọn họ, vì sao lại mệt mỏi ạ?”

Đôi mày xinh đẹp của Tần Nguyễn cau lại: “Chẳng lẽ không phải do Tam gia tiếp đãi bọn họ?”
Anh chỉ nhắn bốn chữ: Chờ anh trở về.

Anh vừa đặt điện thoại xuống, người đàn ông trung niên bên trái nơm nớp lo sợ lên tiếng: “Tam gia, lần hành động này có phải hơi vội vàng quá? Bên Nội Các đã biết chưa?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn đối phương, anh thản nhiên nói: “Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Thủ tướng, ông ấy cũng đã đồng ý.”
Hoắc Chi nói với cô rằng họ hàng ở các nơi khác đến thăm, cô cần phải đích thân đi tiếp khách.

Biết thời gian này sẽ có rất nhiều khách khứa tới thăm nhà họ Hoắc, nên Tần Nguyễn ra lệnh sắp xếp cho bọn họ ở phòng khách, còn cô sẽ đến ngay.

Từ đó đến trưa, Tần Nguyễn đều bận tiếp đón khách khứa, cô tiếp một hơi ba nhóm khách, đều là đại diện của các gia tộc từ các nơi đến thủ đô.
Rốt cuộc cũng tiễn nhóm khách cuối cùng, Tần Nguyễn đứng ở cửa vươn vai, vặn cổ thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Chi ôm máy tính bảng ở bên cạnh, đột nhiên nói: “Phu nhân, ngày mai cô còn phải gặp năm nhóm khách, buổi sáng sẽ gặp các vị lãnh đạo có xuất thân quý tộc của thành phố Vân trước, sau đấy đến là thành phố Yến, buổi chiều là danh môn vọng tộc đến từ Ma Đô, và thành phố Thâm.”

Hai tay duỗi thẳng lên trời của Tần Nguyễn chậm rãi hạ xuống, cô từ từ quay người nhìn chằm chằm Hoắc Chi, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao ngay tại vừa rồi, chính miệng Tam gia đã hạ lệnh cho các quốc gia phụ thuộc khác xung quanh vương quốc Fuluo tiến vào trạng thái đợi khai chiến bất cứ lúc nào.

Năm mới ở nước ngoài đã qua, trong nước còn chưa đến Tết Nguyên Đán, một khi chiến tranh nổ ra trong năm nay, bọn họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều công việc nặng nề.

Sau khi nghe được nguyên do cãi nhau giữa Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cũng như hiểu được lý do Tần Nguyễn gửi video, Hoắc Vân Tiêu tháo tai nghe xuống, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
...

Khu nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn không ngồi với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ quá lâu, cô gửi video cho Tam gia không bao lâu thì nhận được điện thoại của Hoắc Chi.
Lời này của ông ta chỉ còn thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Hoắc Vân Tiêu mà nói, nhà họ Hoắc đuổi tận giết tuyệt dòng dõi hoàng thất của Fuluo như thế, có thể không bị người ta trả thù sao?

Tiếp theo lại uyển chuyển hỏi, liệu tình hình hiện tại có thể được giải quyết bằng cách nào khác ngoài chiến tranh hay không.

Hoắc Vân Tiêu khoanh tay, anh nâng chiếc cằm có đường cong có thể nói là hoàn hảo của mình lên, rồi điềm tĩnh nói: “Vương quốc Fuluo cho nổ căn cứ nghiên cứu của nhà họ Hoắc, đánh cắp thành quả nghiên cứu của chúng ta, sau đó còn ám sát anh hai của tôi, hiện giờ anh hai tôi vẫn còn đang nằm ở trên giường không đứng lên được, bây giờ bọn họ lại muốn ra tay với tôi. Lần này nhà họ Hoắc còn không phản kích thì chẳng lẽ phải tiếp tục trơ mắt nhìn bọn họ hoành hành, thế này là muốn diệt uy phong của nhà họ Hoắc?”
Tất cả những người có mặt trong cuộc họp này đều đã bị thu lại thiết bị liên lạc 7từ lúc họ bước vào phòng, ngoại trừ người đàn ông ngồi ở đầu bàn, là người duy nhất có đặc quyền ở đây.

Hoắc Vân Tiêu vừa định đưa ra mệnh lệ7nh cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, lời vừa đến miệng phải dừng lại.

Thấy là Tần Nguyễn gửi tới một đoạn video, biểu cảm hung 2tàn trên khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức biến mất, đường nét trên khuôn mặt dịu đi rất nhiều. Anh cầm lấy tai nghe Bluetooth bên cạnh đeo lên, đầu 0ngón tay ấn vào điện thoại mở ra video.
Sắc mặt của Hoắc Chi tỏ ra kinh ngạc, nhớ tới chuyện trước kia tiếp đãi con cháu nhà họ Hoắc, cô ta đã hiểu ra điều gì đó, bèn lên tiếng giải thích: “Tam gia chỉ tiếp con cháu trong gia tộc cùng một ít thông gia thôi ạ. Còn những khách tới thăm khác, phần lớn là vị chủ nhân nào ở nhà thì người đấy tiếp ạ.”

Tần Nguyễn nghe hiểu.

Cô đang bị Tam gia lừa làm lao động khổ sai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.