Cái đầu nhỏ của Hoắc Di1êu tựa vào trên bụng Tần Nguyễn, cái miệng nhỏ nhắn cảm thán: “Mẹ ơi, mẹ thơm quá...”
Hoắc An Kỳ ghé đầu vào ngực Tần Ng2uyễn, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ của cô, thằng bé đỏ bừng mặt hôn cô một cái, rồi ngượng ngùng nói: “Mẹ rất thơm.” Tần Nguyễn tay trái véo khuôn mặt đang phồng lên của Hoắc Diêu, tay phải vuốt ve mái tóc đen ngắn của Hoắc An Kỳ: “Hai đứa mà ngoan thì những món đồ chơi bị hỏng mà người hầu thu dọn mỗi ngày là do ai làm? Còn có...”
Cô xốc áo Hoắc Diêu lên để lộ ra vết bầm tím trên eo thằng bé, một cái tay khác thì kéo ống tay áo của Hoắc An Kỳ, lộ ra mấy vết véo nhỏ: “Những vết thương này ở đâu ra? Đừng nói với mẹ là người hầu trong nhà ngược đãi hai đứa nhé.”
Hoắc Diêu: “...” Hai đứa bé cứng ngắc ngẩng đầu lên, và lập tức nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mẹ căng cứng, đôi mắt hồ ly nhướng lên, mẹ đang dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chúng.
Hoắc An Kỳ không quan tâm đến hình tượng người lớn của mình nữa, thằng bé dùng hai cánh tay nhỏ ôm lấy cánh tay của Tần Nguyễn, tủi thân nói: “Mẹ, con còn nhỏ mà, là anh trai bắt nạt con!”
“Em, em...” Hoắc Diêu trợn tròn mắt, thằng bé dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, phải nghi ngờ nhân sinh nhìn Hoắc An Kỳ. Hai anh em lắc đầu, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay ấn vào phần mềm, trên màn hình hiện lên một hình ảnh quen thuộc, nhưng không phải là hình ảnh bọn họ đứng ở trong phòng ngay bây giờ.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng trợn tròn mắt, phòng của chúng nó vậy mà lại có camera giám sát? Hoắc Diêu dùng ánh mắt trông mong nhìn Tần Nguyễn, cái miệng nhỏ chề ra, trông tủi thân vô cùng.
Tần Nguyễn nhìn Hoắc An Kỳ trong lòng mình, lại nhìn Hoắc Diêu ngồi ở bên cạnh, vừa rồi khóc còn khí thế lắm, bây giờ lại thật sự thấy tủi thân.
Cô nhướng mày nói, giọng lạnh nhạt: “Một cây làm chẳng nên non.” Đương nhiên, nếu như không để ý đến thứ khí tràng tỏa ra từ người chúng, thì chưa biết chừng Tần Nguyễn sẽ thật sự tin lời chúng nói.
Quanh người Hoắc Diêu tràn ngập linh lực màu trắng mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, lao thẳng về phía Hoắc An Kỳ.
Mà trên người Hoắc An Kỳ phóng ra sát khí màu đen dày đặc đáng sợ, va chạm với linh lực của Hoắc Diêu, chúng quấn lấy nhau và chiến đấu. Tần Nguyễn sờ trên đầu Hoắc An Kỳ, đúng là bị trọc một mảng thật, sắc mặt cô vốn đã không dễ nhìn, lần này càng u ám hơn.
Hoắc Diêu rất có mắt nhìn, thấy mẹ tức giận thì thằng bé cũng tức điên, miệng phun ra tiếng chửi thề: “Em chó má!”
Lúc này thằng bé thật sự thấy ấm ức. Đúng thế, những vết thương trên người em trai đúng là do nó đánh, bởi vì cha đã cảnh cáo rồi nên chúng nó không làm mặt bị thương.
Nhưng mỗi lần đánh nhau, lần nào không phải là nó lén nhường nhịn, rồi bị thua thảm để kết thúc trận chiến đâu.
Đến cả lần này mà cũng muốn để nó cõng tội danh bắt nạt em trai, thì nó thật sự không thể chịu nổi nữa! Có một tiếng nổ trong không khí, sát khí dữ dội lan tràn khắp phòng.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đổ lỗi cho nhau, lẽ ra không nên để lại chứng cứ đánh nhau trên người, bọn chúng không ai chịu phục ai, linh lực và sát khí vẫn còn đang giằng xé nhau.
Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn chậm rãi biến mất, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, lần này cô thật sự tức giận. Được con t7hân mật như thế, trái tim Tần Nguyễn tan chảy, nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ: “Hai đứa nhóc thối này! Đừng tưởng rằng bây giờ nị7nh hót thì mẹ không biết sau lưng hai đứa nghịch ngợm như thế nào nhé.”
Hoắc Diêu không thích nghe những lời này, thằng 2bé hất cằm phồng má nói: “Con rất ngoan!”
Hoắc An Kỳ cũng chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, ra vẻ mình cũn0g rất ngoan ngoãn. Hoắc An Kỳ: “...”
Hai đứa bé đồng thời im lặng, cúi đầu xuống không dám nhìn Tần Nguyễn.
Dáng vẻ này trông vừa chột dạ vừa ngoan ngoãn. Hoắc An Kỳ dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Hoắc Diêu, thằng bé nói, trong giọng nói xen lẫn oán trách cùng bất bình: “Rõ ràng là ở trong bụng mẹ anh đá em một cái, nhân lúc em phản ứng chậm rồi chạy ra ngoài trước, nếu không em mới là anh trai!”
Hoắc Diêu dương dương tự đắc, nụ cười trên mặt còn tươi hơn mặt trời, thằng bé đắc ý nói: “Dù thế nào anh mày cũng chui ra khỏi bụng mẹ trước nhé.”
Không những không xấu hổ mà còn vô cùng tự hào. Chờ Tần Nguyễn xem hết vết thương bên eo, nó còn kéo quần lên, chỉ vào mấy vết đỏ trên bắp chân: “Còn đây nữa, mấy vết này cũng do em trai dùng tay bấm.”
Hoắc An Kỳ nhìn xuống, đôi mắt đen sâu thăm thẳm khẽ nheo lại, nó nhìn anh trai mình rõ ràng đang tủi thân khóc, nhưng sâu trong đáy mắt lại có sự đắc ý không che giấu được.
Thằng bé cười lạnh, nó kéo tay Tần Nguyễn rồi đặt lên đầu mình: “Mẹ xem, tóc con bị trọc một mảng rồi, là do anh trai giật đấy, còn những vết cấu véo trên cánh tay con cũng là do anh trai gây ra, anh ấy còn cướp đồ chơi của con nữa...” “Hai đứa giỏi lắm, dám đánh nhau ở trước mặt mẹ, xem ra là chưa bị ăn đòn chưa biết sợ rồi.”
Hơi thở không vui lan tràn ra một cách không hề che giấu, sự ớn lạnh tràn ngập căn phòng, giọng nói của cô chẳng có một chút tình cảm nào.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng giật mình một cái, linh lực và sát khí trong nháy mắt được thu hồi, toàn thân chúng nổi một lớp da gà. Đây là đứa em trai mũi vểnh lên trời, chẳng bao giờ thèm ngó tới nó đấy sao?
Hoắc Diêu nghiến răng nghiến lợi, dùng bàn tay nhỏ bé lật tung góc áo lên, để lộ ra vết bầm tím trên eo mình, thằng bé dùng sức chớp mắt, cố ép nước mắt trào ra lăn dài trên má.
Thằng bé ngửa đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, nó nức nở nói: “Mẹ à, là em trai không ngoan đấy, những vết thương trên người con đều do em trai đánh ạ.” Chủ quan mất rồi!
Tần Nguyễn buồn cười nhìn hai đứa nhỏ há mồm, hai mắt mở to, mặt mũi đầy vẻ chột dạ.
Cô thu hồi điện thoại, hai tay khoanh trước ngực không động vào đứa nào hết, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Nói đi, tại sao lại đánh nhau?” Cho nên, đừng có đứa nào kêu oan ở đây nữa.
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ở trong túi quần ra, dùng móng tay gõ vào một phần mềm nào đó trên màn hình của điện thoại.
Cô mỉm cười hỏi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Biết đây là cái gì không?” Kiên nhẫn của Hoắc Diêu dần bị mài hết, giọng thằng bé không vui: “Chúng ta cùng nhau thai nghén, trong bụng mẹ vốn không phân lớn nhỏ, ai ra trước thì người đó là anh.”
Hoắc An Kỳ khinh bỉ: “Nói rất hay, làm như anh có dáng vẻ của anh trai lắm vậy.”
Hoắc Diêu đen mặt nhìn Hoắc An Kỳ, thằng bé nghiến răng: “Nếu em không phải em trai anh, em cho rằng mỗi lần đánh nhau anh đều thua à? Là anh nhường em đấy!”
Hoắc An Kỳ cười lạnh: “Rõ ràng là thực lực anh không đủ!”