Tần Nguyễn khoanh tay t1rước ngực, rất biết cách giữ thể diện cho người khác mà nói: “Tôi đang nghe đây.”
Ông Tống cười to, nói: “Thật ra đơn2 hàng vụ lần này là do một người bạn ngoài nghề cung cấp cho tôi, bởi vì số tiền đặt cọc quá lớn, nên tôi đã hỏi mấy người bạ7n trong nghề khác và được xác nhận vụ làm ăn này rất đáng tin, vì vậy tôi mới muốn hỏi xem đạo hữu Tần có muốn ra tay không.”7 …
Hoắc Vân Tiêu vắt tréo đôi chân dài, ưu nhã ngồi dựa vào băng ghế sau, anh hạ cửa kính chống đạn xuống để nghe người đứng ngoài xe thấp giọng bẩm báo.
“Đội Thiên Hành chủ động nhờ phu nhân giúp đỡ phá án, tất cả những vụ án họ gửi đến đều là cấp S?” Tần Nguyễn nhướng mày, đặt ống quẻ trên bàn về vị trí cũ.
Tần Nguyễn đã nói những gì có thể nói, về phần còn lại – cô không thể làm gì được.
Ông Tống vỗ trán, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Không được, tôi phải nói với họ một tiếng, nếu cuối năm thực sự xảy ra chuyện, gia đình họ đừng nghĩ đến chuyện có một năm mới tốt đẹp!” Hoắc Chi nghe nói lúc chủ nhân trở về hôm nay, toàn thân tỏa ra mùi máu, không biết kẻ nào không có mắt đã trêu chọc Hoắc Tam gia.
Vừa rồi đứng bên ngoài xe, Hoắc Chi ngửi thấy mùi trầm hương sạch sẽ từ cơ thể chủ nhân, chắc lát nữa phu nhân sẽ không ngửi thấy đâu nhỉ?
Biết Tam gia đã tới, Tần Nguyễn nhảy khỏi ghế rồi lao qua đường mà không nói một lời. Ác quỷ đòi mạng, vừa nghe đã thấy sợ.
Tần Nguyễn ngồi ở quầy xem bói, thờ ơ nhìn những quầy ăn vặt, quầy trang sức và các quầy hàng khác ở xung quanh, cô chán nản chờ Kha Chí Tân đích thân tìm đến.
Tần Nguyễn không thấy vài chiếc ô tô sang trọng có biểu tượng của nhà họ Hoắc đang đỗ trên con đường đối diện với cầu vượt. Thấy Tần Nguyễn vội vàng như vậy, ông Tống lập tức hỏi: “Đạo hữu Tần, cô đi đâu thế?”
Tần Nguyễn không để ý đến việc trả lời, cô nhanh chóng chạy ra xa.
Hoắc Chi đứng trước quầy hàng, nhẹ giọng nói với ông Tống: “Phu nhân nhà tôi đi ăn cơm, tôi sẽ trông coi quầy hàng.” Một tiếng trước, Hoắc Tam gia đang ở nhà dỗ con ăn bữa phụ, trong lúc đang chờ cô vợ nhỏ về thì nhận được điện thoại của Hoắc Chi, anh biết Tần Nguyễn lại đi tới cầu vượt bày quầy hàng.
Tam gia yên lặng đặt bộ đồ ăn của bọn trẻ xuống, giao hai đứa trẻ cho người hầu trong nhà chăm sóc, sau đó xuống lầu đóng gói đồ ăn rồi đi thẳng tới cầu vượt.
Hai thái tử nhỏ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trơ mắt nhìn cha bỏ rơi mình. Anh ấy có ý gì?
Chẳng lẽ muốn cô – lấy thân đền đáp sao?
Đầu óc của Tần Nguyễn trống rỗng, chỉ một giây sau, cằm của cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Cho dù không chắc chắn có thể giải quyết, một số người vẫn ôm tâm lý may mắn, bọn họ nghĩ rằng nếu có thể giải quyết thì số tiền khổng lồ 30 triệu tệ sẽ là của họ.
Trong đám lão già mà ông Tống quen biết, có một số người sẵn sàng ra tay, bọn họ chẳng bảo nhau câu nào mà tự đi.
Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì sẽ rất đau lòng. Hoắc Chi cung kính bẩm báo: “Ông Cửu biết cậu Hoắc Kỳ gặp chuyện nên đang định đến đòi một câu trả lời, đồng thời gây rắc rối cho phu nhân. Nhưng sau khi thấy đội Thiên Hành tới, ông Cửu quay về đè tất cả những chuyện đó xuống, đồng thời còn nói rằng sau này cố gắng không làm trái lời phu nhân.”
Có một tiếng cười khẽ tràn đầy vui vẻ vang lên: “Đội Thiên Hành đến thật đúng lúc, bọn họ cũng giúp đỡ được phu nhân.”
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt qua cửa kính xe nhìn Tần Nguyễn đang ngồi ở quầy xem bói, cô chống cằm, háo hức nhìn các quầy ăn vặt xung quanh. Hoắc Vân Tiêu vươn tay ôm lấy eo Tần Nguyễn, áp vào trong ngực, trầm giọng nói: “Chỉ cảm ơn ngoài miệng thôi à? Như vậy đâu có đủ.”
Không biết đối phương ấn vào huyệt nào mà Tần Nguyễn cảm thấy tê dại từ eo rồi lan ra khắp người, cô còn chưa biết phải cảm ơn thế nào, đôi môi đỏ mọng đã bị tập kích.
Tam gia bá đạo mà mập mờ hôn một cái, giọng nói quyến rũ vang lên bên tai: “Cô bé, phải cảm ơn bằng hành động mới bõ công anh chưa kịp ăn tối mà đã cầm đồ ăn đến cho em chứ.” Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác rơi xuống trán, chóp mũi, khuôn mặt, cuối cùng lại bao phủ đôi môi mềm và lành lạnh của cô.
Giọng nói trầm đầy sức hút lại vang lên: “Nguyễn Nguyễn, đừng nhìn anh như vậy.”
Hoắc Vân Tiêu không dám nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Tần Nguyễn, đôi mắt đẹp đó ẩn chứa sự mê hoặc tự nhiên, khi hơi híp lại, sự dụ hoặc mà nó mang đến đã thách thức khả năng tự chủ mà anh vẫn luôn tự hào. Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Quỷ đòi mạng, không chết không thôi.”
Ông Tống đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, bàn tay đè chặt ống tay áo vì muốn kìm nén da gà đang nổi lên khắp người.
Ông Tống không hề nghi ngờ những gì Tần Nguyễn nói, ông ta run run nói: “Nếu điều đó là thật, chỉ sợ mấy lão già sẽ gặp chuyện!” Khóe miệng Tần Nguyễn nhếch lên thành một nụ cười tà ác, đôi mắt hồ ly rực rỡ như sao, kèm theo đó là một chút xa cá2ch lạnh lẽo.
Tần Nguyễn dựa vào ghế, thái độ lười biếng: “Nếu muốn tôi nói, vậy đừng dính vào vụ mua bán này, ai dính0 thì người đó sẽ gặp xui xẻo.”
Ông Tống hơi sửng sốt, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Cô nói vậy nghĩa là sao?” Hoắc Tam gia ngồi trong xe trông rất lịch sự và nho nhã, giọng điệu chậm rãi trầm thấp, nhưng có gì đó kỳ lạ không thể diễn tả được.
Hoắc Chi đứng bên ngoài xe, cụp mắt xuống tỏ vẻ phục tùng: “Là đội trưởng Thái của đội Thiên Hành tự mình đưa tới, do bị ông Cửu cản ở ngoài cửa nên đối phương không gặp được phu nhân.”
Hoắc Vân Tiêu gõ ngón tay lên đùi, ung dung hỏi: “Bên chỗ ông Cửu có hành động gì không?” Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng của anh, Hoắc Tam gia ra lệnh cho Hoắc Chi: “Cô gọi phu nhân qua đây, cô ấy đói rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Hoắc Chi nhanh chóng rời đi, lúc quay người thì thở phào nhẹ nhõm. Ông Tống híp mắt đánh giá Hoắc Chi, cô gái này thực sự không đơn giản, toàn thân tỏa ra khí thế hung dữ, trên tay đã dính máu rất nhiều người.
Ông ta bình tĩnh ừ một tiếng, sau đó thành thật ngồi trở lại quầy hàng của mình.
Có một số người và một số việc không nên tìm hiểu quá sâu, đó chính là bí quyết để giữ gìn tính mạng. Tất cả tội lỗi đều do anh – Từ khi bị khai phá, Tần Nguyễn thực sự quá hấp dẫn.
Khuôn mặt Tần Nguyễn đỏ bừng, cô tức giận, cũng có một phần là thẹn quá hóa giận.