Những chuyện xảy ra với gia đình họ trong kthời gian gần đây thực sự vô cùng kỳ quặc.
Bà bị bệnh, cha liên tục gặp vận đen, tiếp đó là anh trai của cậu ta cũcng gặp chuyện. Thấy Kha Di Minh chuẩn bị rời đi, người thanh niên cao lớn tên Đông Tử vội vàng theo sau.
Hai người là bạn học cùng lớp, ngày thường quan hệ rất tốt, khi những người bạn cũ rời xa Kha Di Minh, cậu ta vẫn coi đối phương như anh em.
Tần Nguyễn nhìn hai người rời đi, cô không để ý đến những học sinh còn lại, một lần nữa ngồi trở lại gian hàng. Nhưng Kha Di Minh không ngờ rằng một cô gái không lớn hơn mình bao nhiêu lại nói thẳng những chuyện xảy ra trong gia đình mình.
Tần Nguyễn mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng: “Tại sao tôi biết chuyện này thì cần cha của cậu đến nói chuyện.”
Cậu thiếu niên trước mặt đã hoài nghi nhân sinh, mười năm giáo dục của cậu ta chỉ sợ hoàn toàn tan vỡ, sắc mặt Kha Di Minh tái nhợt, ánh mắt thất thần, trông vô cùng đáng thương. Nghe cô gái nói như vậy, mấy học sinh khác cũng thi nhau lên tiếng: “Đúng vậy, nói khoác mà không biết ngượng, không sợ gió to đau lưỡi à.”
“Một trăm triệu, tôi cho cô mười tỷ tiền Âm phủ được không?”
“Ha ha ha... Tiền Âm phủ? Đông Tử, cậu thật độc!” Chú Lưu lau mồ hôi trên trán: “Xin lỗi cậu chủ, hôm nay tôi bị tắc đường nên tới muộn.”
Kha Di Minh: “Chú bị tắc lâu vậy à?”
Chú Lưu nhăn nhó: “Hôm nay thật là xui xẻo, tôi gặp đến ba vụ tai nạn trên đường nên mất hơn hai tiếng.” Kha Di Minh khàn giọng nói: “Vậy chị cũng phải biết, nếu lừa tôi, với năng lực của nhà họ Kha, nhất định có thể làm chị không thể chịu đựng nổi đâu.”
Tần Nguyễn mở mắt, nhìn chằm chằm vào Kha Di Minh rồi nói: “Đừng nói chuyện kiêu ngạo như vậy, cứ về nói với cha cậu, bảo ông ta chuẩn bị một trăm triệu trước khi tới gặp tôi.”
Kha Di Minh trợn tròn mắt, run rẩy hỏi: “Một trăm triệu?” Sau khi tốt nghiệp, anh trai của Kha Di Minh được sắp xếp vào công ty và kết hôn với một người chị adâu môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân của họ là thông gia giữa hai gia đình giàu có, tình cảm không tốt nhưng cũng không xấu, có thể nói là bằng mặt nhưng không bằng lòng, năm năm trước chị dâu sinh cho anh trai một đứa con trai.
Cách đây một thời gian, anh trai là người thừa kế công ty bị paparazzi chụp được cảnh ngoại tình, mặc dù ảnh không bị lộ nhưng chị dâu đã biết chuyện, hai người đã đệ đơn ly hôn và đang tranh giành quyền nuôi con.
Nói là tranh giành quyền nuôi con nhưng thực ra chị dâu không hài lòng với việc phân chia tài sản, chị ta muốn cắn một miếng thịt thật to từ nhà họ Kha. Cô gái này có vẻ mặt kiêu căng và khinh thường, dáng vẻ cao ngạo.
Ánh mắt Tần Nguyễn xuyên qua đám người, nhìn chiếc xe sang trọng đang đỗ cách đó không xa.
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi ghế lái, đứng bên đường nhìn sang để tìm kiếm thứ gì đó, chẳng mấy chốc, ánh mắt của ông ta dán chặt vào nhóm người Kha Di Minh, sau đó anh ta lộ vẻ nhẹ nhõm và nhanh chóng bước tới. Kha Di Minh mím môi, nhớ lại Tần Nguyễn nói rằng người đến đón mình bị tắc đường, đối phương thực sự đã nói đúng.
Cậu ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn, chân thành nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho ba, hy vọng chị không lừa tôi.”
Kha Di Minh không xác định Tần Nguyễn thực sự có bản lĩnh hay là điều tra cậu ta từ trước, sau đó chờ ở đây để gài bẫy cậu ta. Kha Di Minh mím chặt môi, ánh mắt u ám: “Chị biết cha tôi là ai không?”
Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Kha Chí Tân, Tổng giám đốc của công ty Giải trí Á Hoàng.”
Hơi thở của Kha Di Minh hơi ngừng lại, vậy mà đối phương lại thực sự biết, trong nhất thời đầu óc cậu ta hiện lên rất nhiều nghi vấn. “Sư bố cậu, cái này gọi là thông minh!” Một thiếu niên cao lớn liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đi tới, cậu ta vươn tay khoác vai Kha Di Minh rồi cười lạnh với Tần Nguyễn: “Mau cút đi, cậu Kha không phải là người mà loại thầy bói dạo như các người có thể trêu chọc đâu, cha của cậu ấy không dễ chọc, nếu ông ấy biết các người lừa cậu Kha, chắc ông ấy sẽ đuổi các người ra khỏi thủ đô ngay trong đêm đấy.”
Cậu ta tuyệt đối không thừa nhận, vì thấy Tần Nguyễn xinh đẹp nên dùng ngữ khí không tốt để nhắc nhở đối phương mau chạy đi.
Tần Nguyễn khẽ cau mày, hếch cằm với Kha Di Minh: “Kha thiếu, người đón cậu tới rồi, nếu trước chín giờ mà cha cậu không tới, xin lỗi tôi sẽ không đợi đâu.” Ngay cả ông Tống nghe thế cũng trố mắt, chứ chưa cần nói đến các thiếu niên và thiếu nữ xung quanh.
Có người không nhịn được bật cười chế giễu: “Xùy! Chắc cô không biết một trăm triệu là bao nhiêu tiền đâu nhỉ, muốn tiền đến mức phát điên rồi! Nhìn cô cũng sáng sủa, không ngờ lại là một người phụ nữ lừa đảo có lòng tham không đáy, mấy kẻ bói toán lừa gạt như các người nên bị tóm hết, để không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố!”
Sắc mặt ông Tống trầm xuống, ông ta cau mày nhìn cô gái vừa lên tiếng bằng ánh mắt đầy khó chịu. Còn về phần Kha Di Minh, cậu ta cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, những người bạn cũ đều xa lánh cậu ta, cứ như thể Kha Di Minh có virus trong người vậy.
Tối nay Kha Di Minh cũng đen đủi vì bị đánh hội đồng, cậu ta bị đánh vài phát, bây giờ sau lưng vẫn còn đau, may mà có bạn học tình cờ đi ngang qua, đám côn đồ đó thấy có người thì lập tức giải tán.
Kha Di Minh chờ ở trường rất lâu mà không thấy xe của gia đình đến đón, nghe các bạn học nói muốn đến đây chơi nên cậu ta cũng đi cùng. Cô gái có vẻ mặt kiêu ngạo lên tiếng chế giễu: “Mèo mù vớ cá rán thôi!”
Kha Di Minh không quan tâm bọn họ bàn tán thế nào, cậu ta lịch sự nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người về chuyện ở cổng trường, tớ về nhà đây, ngày mai gặp lại.”
“Di Minh, tớ sẽ đi với cậu!” Tần Nguyễn hỏi ông Tống: “Ông lấy tin tức về vụ đặt cọc mười triệu để bắt quỷ ở đâu?”
Ông Tống còn chưa kịp lên tiếng, một tiếng cười nhạo lại vang lên, cô gái tràn đầy ác ý thù địch với Tần Nguyễn và ông Tống mỉa mai: “Há mồm ngậm mồm toàn vài chục triệu, tôi thấy mấy người điên rồi! Tôi chưa từng thấy ai ra vẻ như các người, đã nghèo còn thích giả vờ, đúng là không biết xấu hổ!”
Cô gái này dường như thực sự xem thường những thầy bói bày quầy bán hàng, cô ta kiêu ngạo hất cằm, nói với những bạn học còn lại: “Tớ về nhà đây, hôm nay thật là xui xẻo!”
Sau khi cô gái rời đi, những học sinh khác cũng lần lượt mỗi người một ngả.