Hóa ra vấn đề ở đây, anh trách cô không về cnhà ăn cơm.
Tần Nguyễn giả vờ không nghe thấy sự uy hiếp trong lời nói của anh, không để ý đến một chỗ nguy hiểm nàoa đó đang ngo ngoe rục rịch, cô ngoan ngoan gật đầu: “Em biết rồi.” Kha Di Minh đang ở trong nhà vệ sinh và không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí yên lặng này, cậu ta vẫn nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng lá xào xạc bên ngoài.
Cùng với tiếng huýt sáo trong nhà vệ sinh, mối nguy hiểm chưa biết đang từ từ đến gần.
Sau khi đi tiểu xong, Kha Di Minh vẩy tay theo thói quen, kéo quần lên rồi xoay người rời đi. Một loạt các động tác gọn gàng linh hoạt, không có một sai sót nào.
Tuy nhiên khi quay lại, đôi mắt Kha Di Minh trợn to, dưới ánh đèn mờ ảo, con ngươi ở trong mắt cậu ta co rút kịch liệt.
“A!” “Có quỷ!!!”
Tiếng hét thảm thiết của Kha Di Minh vang lên, vì quá sợ hãi khi nhìn thấy quỷ, cậu ta ngồi bệt xuống đất.
Toàn thân cậu ta đều cảm thấy không khỏe, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dán chặt vào con quỷ nam trong bộ vest rách nát, toàn thân đẫm máu đang bay lơ lửng trong nhà vệ sinh công cộng. Trên con đường rộng rãi, chiếc ô tô sang trọng màu đen đang lao nhanh, Kha Di Minh ngồi ở ghế sau cau mày suy nghĩ.
Chuyện xảy ra tối nay khiến cậu ta cảm thấy không chân thực, giống như mở cánh cửa của một thế giới mới vậy, Kha Di Minh nấn ná ở cửa không dám tiến vào, nhưng trong lòng như bị mèo cào vì vô cùng tò mò với thế giới bên trong cánh cửa.
Đột nhiên cảm giác muốn đi tiểu ập tới, Kha Di Minh điều chỉnh lại tư thế ngồi. Tần Nguyễn kìm nén dục vọng muốn đè nghiến người đàn ông này ra, cô bình tĩnh mở hộp cơm giữ nhiệt.
Sau đó, Hoắc Vân Tiêu thực sự không còn trêu Tần Nguyễn nữa, anh nói với cô về chuyện trong nhà.
“Trong khoảng thời gian này có khá nhiều người đến nhà thăm hỏi tặng quà, những người tới đều có quan hệ hoặc là những gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, bây giờ em là chủ nhà nên hãy hạn chế ra ngoài, tranh thủ cơ hội này để gặp gỡ nhiều người hơn. Sức khỏe của anh hai mấy ngày qua bình phục rất tốt, anh ấy định để Công Tôn Nghị thay đổi cách điều trị, việc này cần sự hợp tác của Tống Tình, ông và chú hai sẽ để mắt tới chuyện đó, còn anh cả và chị dâu bận việc nên không thể thoát ra được…” “Chú Lưu, cháu muốn xuống xe đi vệ sinh.”
“Cậu chủ, phía trước có nhà vệ sinh công cộng.”
“Vậy chú nhanh lên một chút!” Phản ứng sinh lý đột ngột khiến Kha Di Minh không hề có nghi ngờ gì.
Xe vừa dừng, Kha Di Minh đã đẩy cửa đi thẳng vào nhà vệ sinh công cộng dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.
Màn đêm tối đen, yên tĩnh u ám, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời ẩn hiện trong mây mù, dường như sợ hãi thứ gì đó. Cánh tay đang khóa eo cô buông ra sau khi Tần Nguyễn tỏ thái độ ngoan ngoãn.
Tần Nguyễn nhanh chóng lùi về phía sau, thoát khỏi nơi nguy hiểm.
Một giây sau, Tam gia dịu dàng hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cô: “Em ăn cơm đi, tha cho em đó.” “Tống Tình bị cấy vào Thực Âm cổ, nếu giúp anh hai dẫn dụ Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ, cơ thể cô ấy sẽ càng trở nên yếu ớt, rất có thể sẽ nằm trên giường cả đời.”
Tần Nguyễn cau mày, siết chặt đôi đũa trong tay: “Như vậy có công bằng với Tống Tình không?”
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Tần Nguyễn, thản nhiên nói: “Cô ấy đồng ý.” Không khí trong nhà vệ sinh lạnh như hầm băng, hơi lạnh quét qua người Kha Di Minh, cậu ta chống tay xuống sàn nhà bẩn thỉu, dù chạm phải những mẩu giấy vệ sinh đã qua sử dụng cũng không thèm quan tâm, toàn thân cậu ta run rẩy lùi về phía sau.
Con quỷ nam không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Kha Di Minh, mùi máu tanh tràn ngập không gian nhỏ bé.
Nó hé đôi môi đầy máu đỏ sẫm, vươn bàn tay có móng tay đen dài như lưỡi dao sắc bén, chỉ vào Kha Di Minh đang muốn ngất đi: “Ô ô…” Khuôn mặt của con quỷ nam đã bị hủy hoại hoàn toàn, đôi mắt bị khoét, chỉ còn lại hai lỗ máu, vết sẹo trên mặt do vũ khí sắc nhọn cắt sâu đến tận xương, xung quanh vết thương đầy thịt thối, khiến người khác phải buồn nôn.
Con quỷ nam rõ ràng không có mắt, nhưng nó từ từ cúi đầu nhìn khi Kha Di Minh ngã xuống, hai lỗ máu nhìn thẳng vào cậu ta.
“Mày, mày đừng tới đây!” Bóng tối vô tận ập tới, tia sáng duy nhất bị mây đen bao phủ, sự yên tĩnh của nhà vệ sinh công cộng dưới ánh đèn đường có phần ma quái.
Chú Lưu đang ngồi trong xe sờ lên cánh tay, cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ông ta run rẩy rồi điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên mức cao nhất.
Ông ta không trông thấy một bóng đen lướt vào trong nhà vệ sinh công cộng, bầu không khí ở khu vực này yên lặng đến đáng sợ, bóng tối dường như nuốt chửng mọi thứ. Giọng nói trầm ấm quyến rũ, mang theo sức hút của người đàn ông trưởng thành truyền vào tai Tần Nguyễn rồi thấm vào tận đáy lòng, khiến cô tê dại.
Thành thật mà nói, Tần Nguyễn vẫn chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi của Tam gia.
Nếu như không phải thời gian và địa điểm không thích hợp, thì phản kích cũng là một loại hưởng thụ. Trên đời này không có sự công bằng, đặc biệt là đối với nhà họ Hoắc đang nắm giữ quyền lực lớn, sự công bằng không có ranh giới, đánh giá và phán xét một thứ không tồn tại chẳng khác nào một giấc mơ hão huyền.
Cho dù không có Tống Tình, nhà họ Hoắc vẫn có thể tìm vật thay thế khác, chỉ là cần thời gian mà thôi.
Hoắc Dịch Dung không muốn ngày nào cũng phải nằm liệt giường, ông nội và chú hai không đồng ý với sự sốt ruột của anh ta, bọn họ sợ trong quá trình điều trị sẽ xuất hiện những nhân tố không thể tránh được, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước tình thương mà họ dành cho anh hai. Anh nhếch môi, cất giọng trầm thấp: “Trong vòng hai ngày tới.”
“Em biết rồi.”
Tần Nguyễn cau mày, giọng điệu hơi cáu kỉnh, trong lòng buồn bực, cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông bên cạnh, Tần Nguyễn chậm rãi thở ra: “Lúc nào bắt đầu điều trị?”
Tại sao Tống Tình lại đồng ý chứ?
Nghe thấy cảm xúc của Tần Nguyễn thay đổi, Tam gia sờ đầu cô để trấn an. Kha Di Minh muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh, như thể bị mắc kẹt ở cổ họng vậy.
Nhìn Kha Di Minh như mất hồn và cứng đơ như tượng gỗ, đôi lông mày đẫm máu của con quỷ nam cau lại, nó tiến lại gần đối phương.
Đúng vào lúc con quỷ có hành động, khao khát cầu sinh của Kha Di Minh trỗi dậy, cậu ta đột ngột đứng dậy rồi lao ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngay khi Kha Di Minh chuẩn bị ra khỏi cửa, một sức mạnh vô hình đã giam giữ cậu ta tại chỗ.
Một giây sau, cậu ta bay lên, không tự chủ va vào bức tượng bị vẽ bậy của nhà vệ sinh.
“Rầm!”