Nếu hai vụ án mạng cùng liên quan đến Học viện Thịnh Thế, thì1 miễn cưỡng còn có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng nếu cả ba vụ giết người xảy ra đêm nay đều có liên quan đến Học viện Thịnh Thế, th2ì ai cũng phải nghi ngờ rằng bên trong có chuyện gì đó không muốn người khác biết. Thiệu Húc Kiệt ngồi trên chiếc ghế ở giữa, tay chân đều bị còng, ánh mắt anh ta cố gắng chịu đựng, và mờ mịt.
“Thiệu Húc Kiệt, cậu còn muốn chống cự tới khi nào? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, chẳng lẽ chúng tôi vu oan cho cậu chắc!”
Thiệu Húc Kiệt ngẩng lên, anh ta lắc đầu với Viên Chí Vi đang ngồi ở trước mặt: “Tôi không giết người.” Hai sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục đang đứng hút thuốc ở cửa trông có vẻ nghiêm nghị và bồn chồn.
Nhìn thấy Lục Hàn xuống xe đi tới, hai người đều sửng sốt, trong mắt họ lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.
“Sếp!” Hai mắt đối phương sáng ngời, đi phía trước dẫn đường tới phòng thẩm vấn.
Tần Nguyễn cùng với Lâm Hạo, Hoắc Chi đi theo sau.
Phòng thẩm vấn. “Sắp chết đến nơi còn giảo biện!”
Viên Chí Vi quay màn hình máy tính xách tay ở trên bàn về phía Thiệu Húc Kiệt.
Màn hình cho thấy Thiệu Húc Kiệt đã trở lại Tổng cục Điều tra Hình sự vào đầu giờ tối nay và bước vào phòng cất giữ vũ khí. ...
Khu nhà họ Hoắc.
Lúc Tần Nguyễn đi, Hoắc Tam gia đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ trên tầng, nhìn cô lên xe Lục Hàn và rời đi. Nụ cười trên mặt Viên Chí Vi hơi khựng lại, khóe môi muốn kéo lên tiếp nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Hắn ta nhăn mũi, giọng điệu bình thản nói: “Người của chúng tôi bắt giữ Thiệu Húc Kiệt lúc 3 giờ, chưa đến một tiếng sau Lục đại thiếu đã đến đây, đúng là không tránh hiềm nghi một chút nào nhỉ.”
Trong lời nói có chút châm chọc, cảm xúc ghét ác như thù rất rõ ràng. Tổng cục điều tra Hình sự.
Lúc Lục Hàn và Tần Nguyễn đến nơi thì đã gần bốn giờ sáng.
Việc liên quan tới cảnh sát trong ngành trở thành nghi phạm hình sự, cấp trên rất coi trọng vụ án xảy ra tối nay, nên rất nhiều người đã bị gọi đi làm thêm giờ. Thiệu Húc Kiệt mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng, chân đi đôi dép bông ở nhà bẩn thỉu.
Đầu tóc anh ta rối bù, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng khó hiểu.
Tất cả những gì xảy ra đêm nay khiến anh ta cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Mấy phút sau, anh ta bước ra với vũ khí trên tay.
Sau đó, màn hình giám sát phát ra hình ảnh cho thấy anh ta lái xe rời đi như thế nào, và đi đến vị trí của nạn nhân.
Dù đôi chỗ tránh được camera theo dõi nhưng cuối cùng cũng chụp được hình ảnh anh ta tự tay bắn chết nạn nhân. Lục Hàn mím môi: “Đưa tôi vào.”
Viên Chí Vi là người được đưa lên bằng quan hệ sau khi Lục Hàn xin nghỉ, vì vậy anh ta không thực sự hiểu lắm về tính cách của người này.
Nhưng sau khi anh ta từ chức, Viên Chí Vi đã dùng vụ án của một streamer nổi tiếng ở trên mạng bị theo dõi và bị giết chết tại nhà, để đánh bóng tên tuổi của mình ở trên tivi. “Bốp!”
Viên Chí Vi giận dữ ném chiếc bút trong tay xuống bàn, cả giận nói: “Cậu không giết người? Thế nhân chứng là giả à? Hung khí là khẩu súng lục của cậu, chẳng lẽ không phải do cậu tự mình quay lại lấy? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, đến quá trình giết người của cậu cũng được camera ghi lại hết, cậu giải thích tất cả những điều này như thế nào?”
Hai tay bị còng của Thiệu Húc Kiệt đặt trên mặt bàn run rẩy kịch liệt. Lục Hàn2 nói về tin tức của vụ án ở khu nam: “Nạn nhân trong vụ án ở khu nam là Đào Mạn, xuất thân con nhà thư hương thế gia, tốt nghiệp ở Học viện Thịnh Th0ế. Đào Mạn thích đi du lịch, chụp ảnh và ăn uống. Theo kết quả điều tra của cảnh sát khu nam, Đào Mạn là bạn gái của Bách Hiểu Phi, nạn nhân bị Thiệu Húc Kiệt giết ở khu đông. Bách Hiểu Phi và Đào Mạn hẹn hò chưa đầy một năm, nhưng họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp.”
Tần Nguyễn hơi kinh ngạc: “Bây giờ tốc độ thu thập tin tức nhanh như vậy cơ à?”
Lục Hàn hơi nhướng mày: “Hai năm nay, vì để giải quyết vụ án một cách nhanh chóng và nỗ lực giảm thiểu các thương vong, hệ thống cập nhật thông tin ngày càng trở nên cao cấp. Chỉ cần không phải thuộc thành phần gia đình phức tạp, thì tất cả các thông tin về cuộc sống của một người đều sẽ được ghi chép lại.” Ngày thường anh ta là người thẩm vấn phạm nhân, nhưng bây giờ anh ta lại đang ngồi ở chỗ ngồi của phạm nhân.
Vị trí bị đảo lộn khiến anh ta khó mà chấp nhận được.
Anh ta làm sao có thể giết người được, không thể nào! Lục Hàn nhận ra hai người này là cấp dưới cũ của mình, anh ta đi lên phía trước và hỏi: “Thiệu Húc Kiệt thế nào rồi?”
Người đàn ông có dáng người hơi mập nói: “Còn đang thẩm vấn ạ, Cục trưởng Viên tự mình thẩm vấn, anh Kiệt có lẽ sẽ phải ăn khổ một chút.”
Khổ này cũng không phải là trên thân thể, hiện nay không cho phép có hành vi bức cung, nhưng vẫn có nhiều cách để tra tấn tinh thần nghi phạm. Tần Nguyễn khẽ nhếch miệng, không biết nhớ tới cái gì mà lại chậm rãi ngậm lại.
Cô nghĩ đến cuộc sống 18 năm ở khu tây của mình, khi đó cô cũng được xem như thành phần bất hảo.
Không biết cuộc sống của cô trong 18 năm đầu đời có được các ban ngành liên quan ghi chép lại trong hồ sơ hay không. Thì anh ta đoán rằng đối phương hẳn là một người coi trọng danh lợi.
Người đàn ông cao gầy đứng đối diện Lục Hàn ném điếu thuốc trên tay xuống đất và dùng mũi chân giẫm mạnh.
Vâng!” Sợ hãi, mờ mịt và tuyệt vọng bao trùm lấy anh ta.
Anh ta biết sẽ rất khó để đảo ngược vụ án.
Nhưng anh ta không thể đi giết một người xa lạ, sao có thể cam tâm nhận tội danh muốn đền mạng này đây. Tất cả các bằng chứng đang ở trước mắt, căn bản là không có cách nào có thể phản bác được.
Thiệu Húc Kiệt đỏ mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, anh ta nhìn thấy hết mình đã nổ súng như thế nào, và nạn nhân Bách Hiểu Phi đã chết ở tư thế gì.
Anh ta nghiến răng, không thể tin nổi vào những gì nhìn thấy trong màn hình giám sát. Người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát đứng bên trong cửa gãi đầu: “À vâng... Lục thiếu!”
Lục Hàn khẽ cười một tiếng, thể hiện phong thái của một vị công tử thế gia.
Ánh mắt của anh ta vượt qua đối phương, và đụng vào Viên Chí Vi đang nhìn sang. Anh ta cũng là cảnh sát nên biết rất rõ lời nói này của mình bất lực như thế nào trước những bằng chứng như vậy.
Nhưng anh ta vẫn phải tranh thủ.
Một khi thừa nhận, cuộc đời này của anh ta sẽ bị hủy hoại. Cô không có hứng thú với chuyện phá án, nhưng vấn đề nhạy7 cảm của Học viện Thịnh Thế khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Minh Vương vừa mới nói cô chú ý đến Học viện Thịnh Thế thì ngay lập tức ba 7vụ giết người xảy ra đêm hôn nay đều có liên quan đến nơi đấy.
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu có tà ma nào đang gây rối hay không. “Nội dung là gì ạ.”
“Mấy ngày nay, tất cả các nhân sự, tài nguyên của các bộ ngành ở thủ đô toàn lực phối hợp với phu nhân...”
... Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh mới gọi vào di động của Hoắc Khương đang ở bên biệt thự của Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Khương vuốt vuốt hai mắt đỏ ngầu, nghe điện thoại: “Tam gia?”
Giọng nói trầm thấp lành lạnh ra lệnh: “Hoắc Khương, chú dùng tên của tôi gửi công văn cho Nội Các.” Anh ta không giết người, thậm chí anh ta không nhớ mình đã làm gì.
Thiệu Húc Kiệt giương mắt, khuôn mặt kiên nghị mất đi sự tỉnh táo, trong mắt hiện lên hoảng sợ: “Tôi không giết người!”
Ngoại trừ phản bác, anh ta không biết nên giải thích như thế nào. “Cục trưởng Viên.”
Viên Chí Vi lập tức nở nụ cười, đứng dậy nghênh đón: “Đây không phải Lục đại thiếu sao, đêm khuya tới thăm thế này, chẳng lẽ là có việc gì à?”
Nụ cười trên mặt Lục Hàn không thay đổi, anh ta cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây vì Thiệu Húc Kiệt.” Mà nhà họ Thiệu cũng không chịu nổi việc bị ô danh như vậy, anh ta không thể nhận tội, chỉ có thể cúi đầu nhìn chiếc còng trên cổ tay mình, miệng không ngừng phản bác mình không giết người.
Có tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn.
Viên Chí Vi nghiêm nghị quét mắt, người thanh niên ngồi bên cạnh đứng dậy mở cửa. Hung khí giết người là khẩu súng của anh ta, đã được anh ta giao nộp lại khi rời khỏi Cục điều tra hình sự rồi, vì vậy không có khả năng anh ta mang súng theo bên mình được.
Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tất cả những việc này xảy ra như thế nào, nhưng anh ta tin tưởng chắc chắn rằng mình không giết người.
Bên trong phòng hỏi cung khá đơn sơ, một cái bàn, ba cái ghế. Trước khi nhậm chức, hắn ta đã tìm hiểu về mối quan hệ giữa các cá nhân trong Cục.
Thiệu Húc Kiệt là cấp dưới được Lục Hàn coi trọng nhất, trong hai năm qua vẫn luôn được bồi dưỡng.