Gương mặt đẹp trai không thể hiện cảm xúc, anh1 đưa tay vén tóc trên mặt Tần Nguyễn, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Em đi thay đồ đi, Lục Hàn sẽ tới nhanh thôi.” Vẻ mặt Tần Nguyễn không nói nên lời, cô rời đi mà vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý của câu nói: Con gái lớn không giữ được trong nhà.
Trong đầu cô, hình ảnh của Tam gia và cha cô trùng vào nhau. Hoắc Chi là bởi vì lo lắng cho Hoắc Nhị gia.
Còn Lâm Hạo là bận rộn cả đêm, mãi mới đi ngủ thì hơn ba giờ sáng đã bị đánh thức đi làm nhiệm vụ. Tần Nguyễn mở cửa phía sau rồi ngồi vào trong xe, Hoắc Chi đi lên theo.
Lâm Hạo vô cùng tự giác mà ngồi ở ghế lái phụ. Ba người vừa lên xe, Lục Hàn nổ máy xe rồi nhanh chóng lái đi.
Sau khi Tần Nguyễn lên xe, trong vòng 20 phút Lục Hàn nói cho ba người một tin tức nặng ký khác. Trông hai người hơi thiếu tinh thần, mắt vằn lên tia máu.
Vì chuyện Hoắc Dịch Dung bị ám sát nên đêm nay phần lớn mọi người trong nhà họ Hoắc đều khó ngủ. Hoắc Vân Tiêu cười, cảm thán: “Cô bé này, em không chỉ có tâm tính tự do, tính tình cũng khó quản thúc, đúng là con gái 7lớn không thể giữ được trong nhà.”
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật. Cô lắc đầu để xua đi hình ảnh vớ vẩn ở trong tâm trí, rồi nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
... Lục Hàn liếc kính chiếu hậu trong xe, nhìn vẻ mặt thắc mắc của Tần Nguyễn: “Cô có muốn nghe về vụ án mạng ở khu nam không?”
Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm không lành. “Tôi vừa nhận được tin tức, lúc Thiệu Húc Kiệt bắn chết sinh viên của Học viện Thịnh Thế, thì ở khu bắc và khu nam cũng đồng thời xảy ra hai vụ án mạng, hai nghi phạm bị bắt tại chỗ.”
Thần sắc của Tần Nguyễn trở nên nghiêm túc: “Hai vụ án này có liên quan gì với vụ của Thiệu Húc Kiệt không?” Với kinh nhiệm phá án nhiều năm ở Cục điều tra Hình sự, anh ta tin tưởng vào trực giác nhạy bén của mình.
Lục Hàn tiếp tục nói: “Tam thiếu phu nhân, người mà Thiệu Húc Kiệt giết tên là Bách Hiểu Phi, là sinh viên năm thứ tư khoa Kinh tế của Học viện Thịnh Thế, năm nay 22 tuổi. Cậu ta là một thanh niên xuất thân từ vùng núi phía nam, hiện nay đang thực tập tại một ngân hàng nào đó. Theo thông tin của tổ điều tra, tháng trước Bách Hiểu Phi đã nộp đơn xin năm sau đi thực tập ở nước ngoài ba tháng, và đã được phê duyệt cách đây vài ngày. Một tuần trước cậu ta mua vé về quê, định về quê ăn tết, sang năm trở lại thủ đô, cậu ta sẽ ra nước ngoài.” Cánh ta2y giam cầm eo của Tần Nguyễn buông ra.
Được thả tự do rồi, Tần Nguyễn cũng không rời đi mà nhíu mày, hỏi: “Tam gia, anh muốn nói 7cái gì?” Lúc đi đến phòng thay đồ, cô bỗng giật cả mình.
Cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy. Tần Nguyễn cau mày, cô có cảm giác không thích hợp: “Cho nên anh cảm thấy vụ án xảy ra đêm nay của Thiệu Húc Kiệt có liên quan đến hai vụ án mạng khác ở khu nam và khu bắc?”
Lục Hàn nở nụ cười lạnh như băng, giọng điệu của anh ta vô cùng nghiêm túc: “Ba vụ án mạng này gần như xảy ra cùng lúc, ba nghi phạm đều phủ nhận mình không giết người. Tôi có trực giác rằng ba vụ này chắc chắn có liên quan đến nhau.” Hoắc Vân Tiêu cười vỗ vỗ đầu Tần Nguyễn, chủ động đẩy cô ra khỏi ngực mìn0h: “Thay quần áo đi, nếu không sẽ không kịp đâu.”
“Ừm.” “Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được.” Bàn tay đang cầm vô lăng của Lục Hàn siết chặt, giọng anh ta trầm xuống: “Hiện giờ tôi chỉ biết là hung thủ của hai vụ án này đều bị bắt tại chỗ, bọn họ không biết tại sao mình lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, và cũng giống như Thiệu Húc Kiệt, họ đều phủ nhận hành vi giết người.”
“Làm sao Lục thiếu biết được tin tức này?” Tần Nguyễn nheo mắt, nghi hoặc nói: “Cảnh sát phụ trách khu vực khu nam và khu bắc khác nhau, cho dù ba vụ án này có liên quan với nhau, thì bọn họ cũng không thể chuyển án đến trụ sở điều tra hình sự nhanh như vậy.” Lục Hàn: “Sinh viên Học viện Thịnh Thế.”
“Lại là Học viện Thịnh Thế?!” Giọng nói của anh ta trở lại bình thường, không có nhiều cảm xúc dao động: “Nạn nhân ở khu Bắc tên là Trần Đạt Khang, năm nay 53 tuổi, cao 1 mét 77, nặng 82 kg, là Phó chủ tịch của công ty Công nghệ cao Trí Mỹ. Vợ của Trần Đạt Khang ở trong ban lãnh đạo của một trường tiểu học nào đó. Bọn họ có một cô con gái được đưa ra nước ngoài đi học. Gia đình của Trần Đạt Khang giàu có hạnh phúc, họ ở một độ cao mà nhiều người tầng dưới cả đời cũng không đạt đến được. Một người như vậy có thể sẽ có kẻ thù trên thương trường, nhưng hung thủ lại không có bất kỳ tiếp xúc nào với ông ta trong cuộc sống, nên không có thù hận giữa họ.”
Tần Nguyễn hỏi: “Hung thủ là ai?” Khi xe của Lục Hàn lái vào khu nhà của nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn cũng vừa xuống lầu.
Đứng phía sau cô là Hoắc Chi và Lâm Hạo. “Đây là bước đầu tiên của cậu ta để vào nơi làm việc, đối với một sinh viên ngoại tỉnh mà nói, xuất phát điểm của cậu ta đã rất cao. Một sinh viên triển vọng vừa mới đi làm như vậy, chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào với Thiệu Húc Kiệt, họ không hề quen biết nhau, có thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn hờ hững, cô biết Lục Hàn bảo vệ Thiệu Húc Kiệt. Trong mắt cô hiện lên vẻ trầm tư, tỉnh táo: “Anh biết được bao nhiêu về vụ án ở khu nam và khu bắc?”
Tốc độ lái xe của Lục Hàn chậm lại, phía trước có đèn đỏ: “Nói về vụ án ở khu bắc trước đi, dù sao nạn nhân cũng là một người có danh tiếng.” Tam gia, anh đang nói cái gì vậy?
Sao lại dùng 2giọng điệu dạy dỗ của một người cha khi nói với cô vậy. Bất kể là ở Nội Các hay ở nhà họ Lục, Lục Hàn cần đi ra ngoài chắc chắn không thể thiếu vệ sĩ đi cùng.
Nhưng bây giờ anh ta lại lái xe đến đây một mình, khiến người ta hơi kinh ngạc. Lục Hàn: “Nghi phạm tên là Hoàng Hiểu Vân, người thủ đô, năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm hai của Học viện Thịnh Thế. Mấy năm trước, nhà họ Hoàng làm giàu từ việc kinh doanh khai thác mỏ, mối quan hệ xã hội của Hoàng Hiểu Vân không được tốt lắm, những người xung quanh cô ta đều coi cô ta là nhà giàu mới nổi. Theo điều tra, cô ta không có quan hệ gì với mạng lưới xã giao của Trần Đạt Khang, bọn họ cũng là những người xa lạ với nhau.”
Tần Nguyễn cau mày, ngón tay gõ lên đôi chân đang ngồi bắt tréo: “Thật kỳ quái, nếu bọn họ là người xa lạ, thì làm sao có thể có thù hận lớn như vậy được.” Anh ta tự lái xe đến đây.
Với địa vị của nhà họ Lục lúc này, ông Lục nắm quyền lực lớn, Lục Hàn là Đại thiếu gia dòng chính của nhà họ Lục, anh ta xứng đáng được gọi là thái tử ở thủ đô. Biết được thân phận của hung thủ, Tần Nguyễn không khỏi kinh ngạc.
Nạn nhân trong vụ án mạng ở khu đông là sinh viên đang đi thực tập của Học viện Thịnh Thế, nghi phạm trong vụ án ở khu bắc cũng là sinh viên của Học viện Thịnh Thế.