Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 784: Sự kiêu ngạo của bốn gia tộc lớn, khinh thường lấy quyền thế đè người



Lục Hàn giơ tay lên, làm một cử chỉ giữ bình tĩnh với Thiệu Húc Kiệt.

Anh ta nghiêng đầu, nói với Viên Chí Vi: “Chúng ta nói1 mấy câu được chứ?”

Biết đối phương có thành kiến với mình, Lục Hàn định nói chuyện với hắn ta. Nhìn lại chính bản thân hắn ta là người đứng đầu của Tổng cục điều tra Hình sự thật đấy, nhưng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có lai lịch gì.

Mấy năm nay hắn ta leo lên cũng không dễ dàng, một đường cẩn thận, tính toán mọi thủ đoạn. Hắn ta biết người của bốn gia tộc lớn khinh thường chuyện dùng quyền lực áp đảo người khác, đặc biệt là đối với những nhân vật nhỏ cấp thấp.

Nếu nói bọn họ quang minh lỗi lạc thì cũng không hẳn, chỉ có thể nói là gia tộc lớn luôn có sự kiêu ngạo của chính mình, bọn họ căn bản khinh thường làm như vậy.
“Đi.”

Tần Nguyễn đứng thẳng dậy đi cùng anh ta.

Trong văn phòng.
Thấy vậy, Lục Hàn ngồi xuống ghế một mình.

Thái độ của anh ta rất hòa nhã và lịch sự: “Cục trưởng Viên, tôi thấy vụ án của Thiệu Húc Kiệt có điểm bất thường, cần phải điều tra thêm.”

“Cộp!”
Viên Chí Vi đi đến trước mặt Tần Nguyễn, nhìn xuống cô: “Thì ra là Tần tiểu thư, nghe danh đã lâu.”

Thái độ kênh kiệu không coi ai ra gì, không thể nhìn ra được hắn ta có một chút thân thiện nào.

Tần Nguyễn nghe tiếng thì nâng mí mắt lên, tư thế có vẻ lười biếng tùy ý, cô mở đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng, đầy thâm ý.
Lục Hàn cùng Viên Chí Vi đi ra khỏi phòng thẩm2 vấn, nhìn thấy Tần Nguyễn đang lười biếng tựa người vào vách tường hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô mặc trên người bộ quầ0n áo thoải mái có giá trị không nhỏ, phong thái lạnh lùng điềm tĩnh, tạo cho người ta cảm giác xa cách không dễ tới gần.

Viên Chí Vi nheo mắt đánh giá Tần Nguyễn cùng Hoắc Chi và Lâm Hạo đứng bên cạnh cô, hắn ta hỏi: “Ba vị này là?”
Viên Chí Vi nhíu mày, bàn tay đặt ở trên bàn khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Hắn ta khẽ híp mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Hàn, thứ khí chất bình tĩnh như kiểm soát được mọi thứ của người đối diện khiến trong lòng hắn ta không hiểu sao có dự cảm không lành.

Hiện tại nhà họ Lục có thân phận và địa vị cỡ nào, Lục Hàn thân phận quý giá, sau khi rời khỏi Tổng cục điều tra Hình sự thì lập tức vào Nội Các.
Cho dù tối nay cấp trên có ra lệnh để hắn ta bảo vệ Thiệu Húc Kiệt, thì dù có không cam tâm, hắn ta cũng không có khả năng cự tuyệt.

Ý nghĩa của việc Lục Hàn đích thân ra mặt nó khác với việc nhà họ Lục phái người đến.

Viên Chí Vi đè suy đoán trong lòng mình xuống, và nhìn chằm chằm vào Lục Hàn khí thế mạnh mẽ ở trước mặt: “Cậu muốn làm cái gì?”
Nói gì thì nói, hiệ2n giờ Viên Chí Vi cũng đang là người đứng đầu ở Cục, Lục đại thiếu sẽ không làm chuyện lạm dụng chức quyền, có một số việc vẫn phải7 cần thông qua thủ tục chính thức.

Viên Chí Vi không từ chối, hắn ta hất cằm với người thanh niên bên cạnh: “Cậu tiếp tục t7hẩm vấn, tôi đi nói mấy câu với Lục thiếu.”

“Vâng, Cục trưởng Viên!”
Khóe môi Lục đại thiếu nhếch lên: “Chuyện này cũng không nhọc đến Cục trưởng Viên quan tâm.”

Viên Chí Vi khẽ hừ một tiếng, sau đó gọi hai cuộc điện thoại, trực tiếp hạ lệnh chuyển hai vụ án ở khu bắc và khu nam đến Tổng cục điều tra Hình sự.

Lấy lý do là thời gian xảy ra sự việc và các nghi phạm giết người cùng có những hành vi khác thường, nên bên khu nam và bắc không có lý do gì để từ chối.
“Tần Nguyễn.”

“Thì ra là cô!”

Viên Chí Vi nhíu mày.
Thái độ của Lục Hàn vẫn thân thiện như trước: “Tôi muốn nhờ Cục trưởng Viên chuyển các vụ án ở khu nam và khu bắc về sát nhập với vụ án ở khu đông để điều tra cùng nhau.”

“Có thể!”

Viên Chí Vi đồng ý rất nhanh.
Tần Nguyễn là Thiên Sư giới Huyền học, từng giúp đỡ Lục Hàn phá án.

Hắn ta nhớ rõ, khi có án mạng xảy ra ở trường Ottey, hắn ta đã đích thân gọi điện cho Tần Nguyễn nhưng bị đối phương rất không lễ phép mà cúp điện thoại, lần thứ hai gọi điện tới thì trực tiếp từ chối cuộc gọi của hắn ta.

Gọi nhưng đối phương không nghe máy, mất công hắn ta phải phái người đi một chuyến mới tìm được người tới.
Thái độ lịch sự, cô nhàn nhạt đáp lại: “Chào anh.”

Viên Chí Vi khẽ hừ một tiếng, xoay người đi tới văn phòng bên cạnh.

Lục Hàn đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, thấp giọng nói: “Chúng ta đi làm thủ tục, một lát nữa mới đi gặp Thiệu Húc Kiệt.”
Khuôn mặt tức giận của Viên Chí Vi thoắt cái trắng bệch, nhưng hắn ta lập tức cười nhạo, nói: “Chuyện này có liên quan gì đến vụ án của Thiệu Húc Kiệt?”

Vẻ mặt phách lối của hắn ta thu lại khá nhiều.

Ánh mắt của Lục Hàn hơi sâu hơn, có lẽ là nhìn ra được điều gì đó ở trên người Viên Chí Vi: “Nghi phạm trong hai vụ án mạng ở khu nam và khu bắc đều bị bắt ngay tại chỗ, và họ cũng giống như Thiệu Húc Kiệt, đều phủ nhận việc mình đã giết người.”
Viên Chí Vi cầm một cốc trà kỷ tử hoa cúc trong tay.

Hắn ta ngồi trên ghế da, nhìn chằm chằm vào chậu cây cảnh xanh tươi trước bệ cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt hiện lên một tia nặng nề.

Nghe thấy tiếng Lục Hàn và Tần Nguyễn tiến vào, hắn ta đè mũi chân quay người lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hai người, đánh luôn đòn phủ đầu.
Viên Chí Vi đặt mạnh cốc nước xuống bàn, trong mắt phừng phừng lửa giận.

“Bất thường? Đêm nay Thiệu Húc Kiệt quay trở lại Tổng cục điều tra Hình sự, camera giám sát rõ ràng đã quay được cảnh cậu ta vào kho vũ khí lấy súng. Cậu ta lái xe rời đi là có mục đích tìm tới nạn nhân, camera giám sát đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình cậu ta giết người, đồng thời có cả nhân chứng tại hiện trường.”

“Lục thiếu à, cậu cũng đã từng làm ở vị trí của tôi, hiện tại lại vì quan hệ cá nhân mà muốn cấp dưới cũ đắc lực của mình thoát tội dù đã có tất cả bằng chứng ở trước mặt, làm thế không phải là coi mạng người như trò đùa ư? Nạn nhân là một sinh viên sắp tốt nghiệp của Học viện Thịnh Thế, cậu ta đã có một công việc đầy hứa hẹn, chẳng lẽ cậu ta chết một cách vô ích sao?!”
“Lục thiếu, vụ án của Thiệu Húc Kiệt hiện đang thuộc thẩm quyền của Tổng cục điều tra Hình sự, hôm nay cậu tới là có ý muốn can thiệp vào vụ án? Mặc dù nhà họ Lục nắm chắc quyền hành trong Nội Các, nhưng Thiên Tử phạm tội cũng bị xử như thứ dân thôi.”

Lục Hàn đi đến trước mặt Viên Chí Vi, anh ta xoay người sang chỗ ngồi phía trước bàn, sau đó quay đầu nhìn Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn đang nhìn quanh căn phòng rộng rãi, cô bước đến chiếc sô pha bên phải.
Trong khoảng thời gian ngắn Viên Chí Vi đã suy đoán được lý do Lục Hàn đến đây.

Những người đứng ở vị trí cao này, nếu thật sự muốn bảo vệ một người nào đó thì sẽ không đích thân ra mặt.

Nhất là nhà họ Lục, hiện giờ nhà bọn họ đang nắm giữ Nội Các, phía dưới có biết bao nhiêu người làm việc cho bọn họ.
Trong khi chờ Cục cảnh sát bên khu nam và khu bắc chia sẻ chi tiết về vụ án và thông tin của nghi phạm lẫn nạn nhân, Viên Chí Vi dẫn Lục Hàn và Tần Nguyễn đến phòng thẩm vấn.

Lần này, Thiệu Húc Kiệt phải đối mặt với ba người.

Viên Chí Vi, Lục Hàn, Tần Nguyễn.

Tâm lý của Thiệu Húc Kiệt có chuyển biến tốt, cảm xúc không còn sụp đổ nữa, và anh ta đã trả lời các câu hỏi của ba người một cách có trật tự.

“Tối nay sau khi tan sở về nhà, tôi không đi ra ngoài. Trước khi đi ngủ, tôi có nói chuyện điện thoại với cha mẹ, cuộc gọi kéo dài khoảng 20 phút, lúc tôi lên giường đi ngủ là 10 giờ. Và khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở hiện trường vụ án, tôi không nhớ việc mình đã quay lại cục lấy súng, cũng không biết nạn nhân là ai, tôi không có thù oán gì với nạn nhân cả nên không có khả năng giết cậu ta...”

Sau khi Thiệu Húc Kiệt nói xong về những gì đã xảy ra với mình đêm nay, Tần Nguyễn khoanh tay, hỏi: “Anh Thiệu, xin hỏi tại sao khi xảy ra chuyện anh lại gọi điện thoại cho tôi đầu tiên?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.