Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia mới ngủ được hơn một tiếng thì điện thoại di động1 để trên tủ đầu giường bỗng rung lên. Lục Hàn: “Giờ đang là ba giờ sáng, còn khoảng 5 tiếng nữa Thiệu Húc Kiệt sẽ bị đưa đi.”
Nói cách khác, Tần Nguyễn muốn gặp người thì chỉ có thời gian trong khoảng 5 tiếng này. Nói xong, anh quay người đi về phía phòng tắm.
Tần Nguyễn nhìn theo bóng lưng của Tam gia, bộ đồ ngủ trên người anh nhăn nhúm xộc xệch, trông có nét hấp dẫn rất khác, trêu chọc trái tim người nhìn. Nhớ tới lời của Minh Vương để lại trước khi đi, ánh mắt cô khẽ chuyển động: “Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ, tiếp theo có phải Thiệu Húc Kiệt sẽ bị chuyển đến tòa án?”
“Sáng mai sẽ đưa qua.” Cô không hiểu rõ tính tình của Thiệu Húc Kiệt, nên nhất thời cũng không thể phán đoán được anh ta có phải là hung thủ hay không.
Nhưng nạn nhân là sinh viên của Học viện Thịnh Thế, nên cô cũng hơi để ý. Giọng Lục Hàn không tốt lắm, nặng nề và có chút đáng tiếc.
Tần Nguyễn trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi muốn gặp Thiệu Húc Kiệt.” “Được, để tôi sắp xếp, tôi cũng muốn gặp mặt Thiệu Húc Kiệt.”
Đầu bên phía Lục Hàn truyền đến những tiếng xột xoạt, hẳn là đang mặc quần áo. Tần Nguyễn xỏ giày đi đến bên cạnh anh: “Xin lỗi, đã đánh thức anh rồi.”
Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi anh cong nhẹ: “Có gì mà phải xin lỗi.” “Tam thiếu phu nhân, một tiếng trước Thiệu Húc Kiệt giết một sinh viên của Học viện Thịnh Thế. Hiện giờ cậu ta đã bị bắt về Cục điều tra Hình sự, nhưng cậu ta không thừa nhận việc bản thân giết người.”
“Những dấu vết thu được ở hiện trường vô cùng bất lợi với cậu ta, hung khí giết người chính là khẩu súng được phân cho Thiệu Húc Kiệt. Lúc ấy còn có một nhân chứng tận mắt chứng kiến cậu ta giết người.” “Rầm!”
Tiếng người nói hỗn loạn, tiếng cầu cứu của Thiệu Húc Kiệt, vang lên cùng với tiếng súng. Nhìn Tần Nguyễn dựa vào đầu giường trầm tư, anh nắm chặt bộ đồ ngủ, đi đến bên cửa sổ sát đất.
Một đôi mắt đen nhìn chằm chằm bóng tối bên ngoài cửa sổ, sắc mặt anh không thay đổi khiến người ta không dò xét ra được bất kỳ cảm xúc nào. “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ, nhìn thấy người đã rồi lại nói.”
Tần Nguyễn muốn đứng dậy, nhưng cánh tay đang giam cầm eo của cô cũng không buông ra. “Tần tiểu thư, tôi là cấp dưới cũ của Cục trưởng Lục, tôi tên là...”
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng to, gần như át cả tiếng nói của người đàn ông. Nhận được cuộc gọi vào lúc nửa đêm 7như thế này, khả năng cao là không phải chuyện gì tốt.
Đưa tay với lấy điện thoại, thấy số lạ gọi đến, Tần Nguyễn khẽ nh7íu mày. Cô rất ít khi nhận cuộc gọi từ số lạ, bình thường cô đều nhấn nút từ chối.
Nhưng nửa đêm nhận được cuộc 2gọi từ số lạ, Tần Nguyễn chỉ do dự trong chớp mắt rồi lựa chọn nghe điện thoại. Giọng nói khàn khàn vừa mới ngủ dậy truyền vào trong tai Tần Nguyễn, vuốt thẳng đôi mày đang nhíu chặt của cô.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen, cô khẽ lắc đầu: “Em không biết, là cấp dưới cũ của Lục Hàn gọi tới.” “Cục điều tra Hình sự.”
Đèn trong phòng ngủ bật sáng, Hoắc Vân Tiêu đứng dậy cầm điện thoại di động trên bàn, nhân tiện cầm luôn cốc nước lên. Những ngón tay của Tam gia nghịch tóc cô, cả hai đều không lên tiếng.
Một lát sau, điện thoại di động của Tần Nguyễn đổ chuông. Anh duỗi tay ôm Tần Nguyễn vào trong ngực, rồi thở dài nói: “Còn buồn ngủ không?”
Tần Nguyễn lắc đầu, cô làm sao mà còn buồn ngủ được nữa. “Lại nói một chút về xuất thân của Thiệu Húc Kiệt, cậu ta là con em của một gia tộc thế gia nhỏ ở thành phố Hải, cậu ta đã làm việc dưới sự quản lý của tôi trong hai năm, dựa trên sự hiểu biết cá nhân của tôi về cậu ta, cậu ta không có khả năng giết người.”
“Thủ đô là trung tâm quyền lực, mà thành phố Hải là trung tâm kinh thế tài chính. Gia cảnh của Thiệu Húc Kiệt không tệ, vài năm nữa cậu ta sẽ được thăng lên cấp bậc cao hơn, cậu ta không có khả năng làm ra chuyện tự hủy tương lai của mình.” Nhìn ra vẻ lo lắng trên gương mặt của cô, Hoắc Vân Tiêu đề nghị: “Trước đây Lục Hàn làm ở Cục điều tra Hình sự, hay em gọi điện thoại hỏi một chút?”
“Hỏi ai?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân của nhiều người đang chạy, âm thanh bị gián đoạn.
Thiệu Húc Kiệt thở hồng hộc giống như đang chạy, giọng nói dần dần đè thấp, mang theo cảm xúc không cam lòng cùng tức giận: “Tôi là Phó đội trưởng đội số 1 của Tổng cục điều tra Hình sự, Tần tiểu thư, tôi không giết người! Tôi thật sự không giết người! Cầu xin cô mau cứu tôi!” Lục Hàn nói một lèo, giọng điệu rõ ràng mang theo cảm xúc cá nhân, điều đó cho thấy anh ta khá coi trọng Thiệu Húc Kiệt.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay đang ôm eo mình của Tam gia, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư. Điện thoại được kết nối, Hoắc Vân Tiêu ấn vào nút mở loa ngoài.
“Tam gia?” Anh cầm cốc uống nước, tay còn lại cầm điện thoại di động, đầu ngón tay trắng trẻo lướt trên màn hình điện thoại đang phát sáng.
Một cuộc điện thoại được thực hiện và đầu bên kia nghe rất nhanh. “Có.” Lục Hàn nhanh chóng trả lời: “Cậu ta làm sao vậy?”
“Chắc anh ta xảy ra chuyện rồi, vừa rồi anh ta gọi điện thoại nhờ tôi cứu anh ta.” Tần Nguyễn trầm giọng hỏi: “Anh là ai?!”
“Tôi là Thiệu Húc Kiệt, là...” Hai người đang mơ màng ngủ trên giường gần như đồng thời mở mắt ra.
Tần Ng2uyễn nhìn lướt qua tủ đầu giường, biết là điện thoại di động của mình đang rung lên. “Nhưng Thiệu Húc Kiệt lại nói cậu ta không giết người, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu ta bảo đêm nay mình vẫn luôn ngủ ở nhà, nhưng lúc tỉnh dậy lại thấy đang đứng ở hiện trường án mạng.”
“Lúc bị người ta phát hiện, trên người Thiệu Húc Kiệt mặc áo ngủ, điểm này rất kỳ lạ. Phải biết rằng Thiệu Húc Kiệt có năng lực phản trinh sát rất mạnh, nếu cậu ta thực sự muốn giết người thì sẽ không để lại sơ hở rõ ràng như vậy.” Chắc hẳn Lục Hàn cũng bị đánh thức lúc đang ngủ, giọng anh ta hơi khàn khàn.
Tần Nguyễn: “Trước anh làm ở Cục điều tra Hình sự, có cấp dưới nào tên là Thiệu Húc Kiệt không?” “Tần... Tần tiểu thư, cứu tôi, cầu xin c0ô giúp tôi với!”
Giọng một người đàn ông hoảng sợ cùng tiếng còi cảnh sát đồng thời truyền vào trong tai Tần Nguyễn. “Ngồi với anh một lát đi.”
Hoắc Vân Tiêu ôm cô ngồi trên ghế sô pha bằng da đặt cạnh cửa sổ. Cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Tần Nguyễn hạ điện thoại xuống, nhìn cuộc gọi chưa đến một phút mà đầu óc cô vẫn còn đang ở trong trạng thái mơ hồ. “Thiệu Húc Kiệt! Bỏ vũ khí xuống! Giơ hai tay lên!”
“Tần tiểu thư, cầu xin cô cứu tôi...” Là Lục Hàn gọi điện thoại tới.
Tần Nguyễn nghe máy ngay, Lục Hàn nói cho cô biết tin tức nghe được. Anh ôm lấy cơ thể Tần Nguyễn, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người cô, gương mặt anh đầy vẻ lười biếng thỏa mãn.
Tần Nguyễn dựa vào lồng ngực của người đàn ông phía sau, nghe rõ tiếng tim đập đều đặn của anh. Cô ngồi dậy, hai hàng lông mày cau lại thành một nếp nhăn sâu: “Anh là ai?”
Cô cảm thấy giọng nói của người này hơi quen quen. Tần Nguyễn cầm điện thoại lên: “Là tôi, Tần Nguyễn.”
“Tam thiếu phu nhân? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Hoắc Tam gia dựa vào đầu giường, anh đưa tay lên vuốt mi tâm, khuôn mặt tái nhợt ốm yếu trông có vẻ mệt mỏi.
Anh khoác vai Tần Nguyễn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn tay đặt trên vai cô dừng lại: “Anh vừa nghe thấy tiếng súng.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Người kia tên Thiệu Húc Kiệt, hình như là bị bắt, anh ta nói mình không giết người, và cầu xin em cứu anh ta.” Giọng nói ngạc nhiên của Lục Hàn phát ra từ điện thoại.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở bên giường, anh hơi hất cằm với Tần Nguyễn: “Em nói chuyện với cậu ta đi, anh đi vệ sinh.” “A lô? A lô?”
Lục Hàn không được đáp lại, nên giọng nói của anh ta hơi gấp gáp. Hoắc Vân Tiêu đưa tay cầm lấy điện thoại của Tần Nguyễn, anh trầm giọng nói vào ống nghe: “Lục Hàn, cậu tới đón Nguyễn Nguyễn.”