Cuối cùng anh vẫn hỏi câu hỏi khiến Tần Nguyễn sợ 2hãi nhất, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Toàn thân Tần Nguyễn tê dại, bên tai như có tiếng ong ong, máu toàn thân dồn 7hết lên não. Cô vẫn nói ra.
Tần Nguyễn cảm giác cả cơ thể lẫn trái tim mình đều nhẹ nhõm đi nhiều.
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh gật đầu, vừa rồi Minh Vương cũng đã nói qua về chuyện đó. Nếu như cô nói cho Tam gia biết, chẳng phải anh sẽ lại trải qua cảm giác đau lòng như thế một lần nữa sao.
Nhìn ra0 Tần Nguyễn do dự, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu hơi tối xuống, giọng anh càng thêm dịu dàng: “Là có cái gì không thể nói với anh sao? Anh làm em khó xử hả?”
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng như nước, nhưng rơi vào tai Tần Nguyễn lại nghe ra được có một chút buồn lòng. Chỉ có thể đáp lại thuận theo suy nghĩ trong lòng: “Người chết như ngọn đèn tắt, sau khi chết sẽ có luân hồi, nhưng tái sinh là điều không thể. Vạn vật trên thế gian này đều có số mệnh riêng, một khi có người tái sinh sẽ gây ra ảnh hưởng khá lớn, làm đảo lộn thế giới này, điều đó không thực tế.”
Tần Nguyễn nghe những lời này, nhưng lại không thể đồng ý: “Tam gia, em vẫn không thể nào đồng ý được, dù sao chính em đã tự mình trải qua tất cả mọi chuyện ở kiếp trước.”
Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên, hiếm khi thấy Tần Nguyễn cố chấp như vậy. Đã có mở đầu, phần còn lại sẽ dễ dàng hơn.
Tần Nguyễn: “Hai chúng ta có một đứa con, nhưng em không bảo vệ được nó, nó còn chưa ra đời đã chết yểu.”
Bàn tay Hoắc Vân Tiêu cầm tay Tần Nguyễn nắm chặt lại. Anh cười khẽ, không muốn tốn thời gian vào những chủ đề mà bọn họ bất đồng ý kiến nữa.
Anh nhẹ giọng bày tỏ lo lắng trong lòng: “Nguyễn Nguyễn, anh sợ em bị tay Minh Vương kia lừa, anh luôn cảm thấy ông ta không phải là loại người tốt lành gì. Có phải ông ta đang lợi dụng em? Tại sao lại phải dùng sát khí để kéo dài tính mạng, trong tay ông ta có nhược điểm gì của em sao?”
Trái tim bồn chồn của Tần Nguyễn bị những lời nói lo lắng này gột sạch. Mỗi lần Hoắc Tam gia nhẹ giọng dỗ dành như vậy, là Tần Nguyễn lại không có cách nào tức giận được nữa.
Cô làm dịu lại cảm xúc hơi kích động của mình, rồi nghiêm túc hỏi người đàn ông trước mặt: “Tại sao anh lại khẳng định con người không thể tái sinh? Lần trước cũng thế, dường như cứ nói đến chuyện tái sinh là phản ứng của anh lại rất kiên định.”
Vẻ mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu hơi sững sờ, không biết vì sao mà mình lại kiên định về việc tái sinh như vậy. Tần Nguyễn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ướt át của cô nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp như tranh vẽ và khí chất cao quý nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt.
“Tam gia, em đã từng chết một lần.” “Dạ?”
Tần Nguyễn nghẹn ngào đáp lại một tiếng.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước trôi qua không quá dễ chịu, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót cùng đau đớn dày đặc. Trong lòng anh tức giận đấy, nhưng lại không thể phát ra ngoài được, đúng là khó chịu thật.
Tam gia nhắm mắt lại, thần sắc trong mắt khôi phục lại sự lạnh nhạt, giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn, có phải em quên mất mối quan hệ giữa chúng ta không?”
“Ừm?” Tần Nguyễn lơ đãng ừ một tiếng. Tần Nguyễn bị hỏi đến mức bối rối, cô cũng không biết tại sao lúc trước Minh Vương lại chọn trúng cô nữa.
Nhìn dáng vẻ này của Tần Nguyễn, Tam gia thầm thở dài: “Cô bé, sát khí là cái gì?”
Mặc kệ mùa đông lạnh giá, Tần Nguyễn vén tay áo lên, để lộ ra một đường chỉ đỏ bên trong cánh tay. Cô không biết mình nên nói như thế nào với Tam gia.
Kiếp trước bọn họ có một đứa con, nhưng cô đã không bảo7 vệ được nó.
Mỗi lần Tam gia đến nghĩa trang núi Vạn Bảo thăm cô và con, cô đều nhìn thấy gương mặt của anh cực kỳ bi thương, kh2ổ sở. Sau khi nghe xong, một lúc lâu sau Hoắc Vân Tiêu vẫn không lên tiếng.
Anh nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt phức tạp đầy ẩn ý khó diễn tả, bên trong ánh mắt ấy ẩn chứa sự bất đắc dĩ cùng chần chờ không cách nào giấu được.
“Nguyễn Nguyễn...” Ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ vào môi cô: “Không muốn thì cũng không cần cười.”
Trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm của Tần Nguyễn có một vết rạn nứt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng cưng chiều của Tam gia: “Vậy thì tất cả những gì em đã trải qua ở kiếp trước, chẳng lẽ đều là giả ư? Minh Vương cũng là giả, thế gian này không hề có quỷ?”
Nguyễn Nguyễn, đây là hai chuyện khác nhau.” Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt gương mặt lộ ra cảm xúc kích động của Tần Nguyễn, anh dịu dàng trấn an: “Con người không thể nào có cơ hội được tái sinh, vạn vật trên thế gian này đều có số mệnh của nó.” Anh nói, giọng khàn khàn: “Sau đó thì sao?”
Tần Nguyễn: “Anh báo thù cho em.”
Hoắc Vân Tiêu cúi người, đôi môi ấm áp hôn lên mặt cô: “Cô bé, nói tiếp đi, kể hết cho anh nghe.” Giọng nói gợi cảm quyến rũ, vô cùng hấp dẫn.
Tần Nguyễn giống như bị rót một bát thuốc mê, đứt quãng kể ra hết tất cả những gì mà mình đã trải qua ở kiếp trước.
Những gì đã xảy ra với cô ở khu tây, sau đó nhà họ Tần đón cô về, và nỗi đau mà cô phải chịu đựng sau khi bị hai mẹ con Hàn Nhàn hãm hại bỏ tù, được kể bằng vài lời mơ hồ. Tần Nguyễn cau mày: “Vậy là anh không tin lời của em?”
Tam gia cất tiếng nói trầm thấp nhu hòa giống như đang dỗ trẻ con: “Anh tin, nhưng không thể đồng ý chuyện em tái sinh, có lẽ là em có kỳ ngộ khác.”
Đây là một sự thỏa hiệp mà anh sẽ chỉ làm ở trước mặt Tần Nguyễn. Một lát sau anh thả lỏng ra, ngón tay mảnh khảnh cọ cọ vào mu bàn tay cô: “Còn gì nữa không?”
Tần Nguyễn: “Sau khi em chết cũng không được chôn trong khu mộ tổ của nhà họ Hoắc, mà là được anh chôn ở nghĩa trang núi Vạn Bảo.” Giọng nói của cô không dao động nhiều.
Mắt của Hoắc Vân Tiêu khẽ chớp, khuôn mặt điềm tĩnh cao quý thoáng trở nên sắc bén. Hoắc Tam gia thở dài: “Nguyễn Nguyễn, con người không thể tái sinh.”
Tần Nguyễn đang đắm chìm trong sự bi thảm của kiếp trước, nên không khỏi rơi lệ.
Cô cứ nghĩ rằng Tam gia sẽ ôm mình vào lòng và an ủi, nhưng đợi hồi lâu, anh lại đáp lại bằng một câu không thể tái sinh được. Cô còn đang sắp xếp lại lời nói của mình, nghĩ xem mình nên bẩm báo về chuyện kiếp trước như thế nào cho uyển chuyển.
Cô không muốn để cho Tam gia biết những quá trình bi thảm kia.
Hoắc Vân Tiêu chăm chú nhìn cô, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Chúng ta là vợ chồng, là người sẽ ở bên nhau cả đời. Anh muốn chia sẻ mọi thứ cho em, cũng giống như em lo lắng cho sức khỏe của anh, thì anh cũng rất lo lắng cho em.” Tần Nguyễn định gật đầu, nhưng lại chậm chạp không gật.
Hoắc Vân Tiêu che giấu ánh mắt không vui, nhìn Tần Nguyễn đang cúi đầu.
Tính tình của cô bé này đúng là mềm không được, cứng cũng không xong. “Nếu muốn có được cái gì đó thì luôn phải trả giá rất lớn, trong kiếp sống lại...”
Biết Tam gia kháng cự lại chuyện tái sinh, Tần Nguyễn nói qua loa: “Nếu em muốn sống thì phải liên tục thu thập sát khí, sát khí chuyển hóa trở thành sức mạnh của em, nó còn được dùng để chải vuốt sát khí màu đen bên trong cơ thể anh nữa.”
Đầu ngón tay Hoắc Vân Tiêu run nhè nhẹ vuốt ve đường chỉ đỏ như tơ máu trên cánh tay Tần Nguyễn.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt nặng nề.
Cánh tay để trần trong không khí lạnh của Tần Nguyễn nổi lên một lớp da gà.
Hoắc Vân Tiêu kéo ống tay áo xuống cho cô, nhẹ nhàng vuốt thẳng ống tay áo, anh ấm giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”