Gkã quỷ này rõ ràng rất sợ anh.
Giống như đám người Hoắc Khương vậy, có sự e ngại khi ở trước mặt anh, đúng là khó hiểu. Nhưng hiện tại, ông ta cho cô một loại cảm giác vô cùng không hài hòa... Ông ta quan tâm cô ư?
Khóe môi Tần Nguyễn nhếch lên, cô nhẹ nhàng nói: “Ông đang vừa đấm vừa xoa tôi đấy à?”
Chẳng mấy khi Minh Vương có lòng tốt một lần, vậy mà lại bị Tần Nguyễn nghi ngờ, ông ta tức giận đến nỗi làn sương đen bao phủ quanh người nhanh chóng sôi trào. Trong lúc Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu đang nói mấy chuyện thiếu dinh dưỡng với nhau, Minh Vương đã trực tiếp bỏ chạy, thoắt cái biến mất dạng.
Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn trông chừng Minh Vương bằng đuôi mắt, thấy thế thì khóe môi của anh chìm xuống.
Ánh mắt anh nhìn Tần Nguyễn dần trở nên sâu hơn, anh siết chặt tay cô hơn một chút: “Nguyễn Nguyễn, ông ta thật sự là Minh Vương à?” Tần Nguyễn không nhìn thấy khuôn mặt thật của Minh Vương, nhưng cũng phát giác ra ông ta không thích hợp.
Cô nghiêng đầu hỏi Tam gia: “Ông ta bị làm sao vậy?”
Khóe môi đẹp đẽ của Hoắc Vân Tiêu khẽ cong lên, đôi lông mày rậm chau lại khi nhìn về phía Minh Vương, giọng nói đặc biệt của anh rất lạnh lùng: “Có lẽ ông ta đang tự kiểm điểm bản thân.” Có rất nhiều liên quan trong đó, ông ta thực sự không dám nói ra.
Minh Vương cắn răng, nói: “Tần Nguyễn, có một số việc tôi không thể nói được.”
Tần Nguyễn khẽ cười giễu cợt: “Ông là Minh Vương, quản lý Thập Điện Diêm La, quản lý sinh tử ở nhân gian, phụ trách Quỷ giới, Địa Ngục U Minh đều nằm trong sự khống chế của ông. Ông không thể nói, hay là đang chột dạ muốn che giấu tôi cái gì?” Hai người thôi đi được không!
Ông đây đã bị chụp cho cái mũ xấu xí rồi, giờ lại bị chụp thêm cái mũ Thánh phụ nữa à.
Quả nhiên, Nhân giới không phải là nơi ông ta nên đến! Tần Nguyễn không ép hỏi nữa làm Minh Vương thở phào, giọng điệu của ông ta cũng dịu đi: “Cô sống cho tốt ở Nhân giới đấy, nếu không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì đừng có nhúng tay vào vận mệnh của người khác nữa, còn nếu như thực sự không thể không ra tay, cô...”
Ông ta liếc nhìn đôi mắt thâm thúy không có cảm tình gì của Hoắc Tam gia, đành phải thỏa hiệp mà nói: “Thực sự không được, cô có thể tìm tôi!”
Tần Nguyễn cười, tiếng cười tự giễu. Giọng Tần Nguyễn dần dần nhỏ xuống, cô hỏi: “Có phải chỉ cần tôi không chết, không ngừng thu thập sát khí thì Tam gia sẽ sống lâu trăm tuổi?” Giọng nói của cô mang theo sự dụ hoặc khó tả.
“Tất nhiên rồi!”
Đừng nói sống lâu trăm tuổi, cho dù là bất tử cũng chưa chắc đã không thể làm được! Bàn tay đang nắm tay Tam gia khẽ run, cô cố chấp mà nhìn thẳng vào Minh Vương.
Lời cảnh báo và uy hiếp mờ mịt của đối phương khiến cô cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Dưới cái nhìn hung dữ của Tần Nguyễn, Minh Vương đúng là có khổ mà không nói được. Đương nhiên là Minh Vương không dám nói như thế.
Tần Nguyễn dò xét Minh Vương một chút rồi lại hỏi: “Tam gia vốn có mệnh Tử Vi Đế Tinh, nếu ở thời cổ đại thì sẽ là bậc Đế Vương nắm quyền lớn trong tay. Vốn là mệnh cách cao quý như vậy, tại sao khí tím bên trong cơ thể anh ấy lại bị nhiễm sát khí màu đen? Hai thứ này tương khắc nhưng lại quấn chặt vào nhau không thể tách rời, cũng không có bất kỳ biện pháp nào có thể hóa giải triệt để, chẳng lẽ Tam gia sẽ phải chịu đựng đau đớn về thể xác cả đời này sao? Đừng nói là ở Nhân giới, đến ngay cả ở Minh giới, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến thể chất như vậy.”
Minh Vương không ngờ Tần Nguyễn lại hỏi thẳng như thế, ông ta vô thức nhìn Hoắc Tam gia đứng bên cạnh cô. “Cô... cô...”
Ông ta chỉ tay vào Tần Nguyễn, muốn chửi ầm lên nhưng khốn nỗi bên cạnh lại có một vị sát thần.
Vừa rồi, Hoắc Tam gia chỉ yên lặng lắng nghe. Nốt ruồi son trên mũi của Minh Vương giật giật hai cái, giọng ông ta trầm xuống: “Tần Nguyễn, nếu cô đã biết tôi là Minh Vương, thì hẳn là hiểu được ý nghĩa của việc cô được sống lại. Cô đang gánh trên vai trách nhiệm quét sạch tất cả tà ma trên thế gian, và thu thập sát khí để kéo dài tính mạng mới là chuyện cô nên làm nhất! Mặc kệ mọi người và mọi thứ xung quanh cô như thế nào, thì giờ đây cô cũng đã đạt được ước nguyện của mình rồi. Muốn sống thì cô phải không ngừng thu thập sát khí, nếu có một ngày cô không còn sát khí, cô cùng những người cô quan tâm đều sẽ chết, mà chết lần này sẽ không có ai có thể cứu được cô đâu!”
Tất cả những người mà cô quan tâm đều sẽ chết, câu này nghiêm trọng quá.
Nó giống như một ngọn núi lớn, đè nặng lên cơ thể của Tần Nguyễn. Làn sương đen trên người ông ta đứng im, sương mù lượn lờ trong không trung, mỗi một sợi sương mù đều không còn bất kỳ dao động nào, trông giống như hiệu ứng đặc biệt trên phim vậy.
Minh Vương hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam gia, hai đầu gối ông ta như nhũn ra, toàn bộ hồn thể đều cứng đờ.
Gần như, chỉ còn một chút xíu nữa thôi ông ta đã muốn quỳ xuống. Hôm nay Minh Vương có quá nhiều chỗ kỳ quái, làm sao mà cô không nhận ra cho được.
Nếu là trước đây, rất có thể Minh Vương sẽ cãi nhau với Tần Nguyễn.
Nhưng hiện tại, ở trong không gian áp bách không quá chật chội này, không hiểu sao ông ta cảm thấy ruột gan rối bời, ông ta thật sự bị phép khích tướng của Tần Nguyễn kích thích. Ngàn năm thoáng cái đã qua, yêu hận, quấn quýt si mê chỉ vì một người.
Minh Vương là người tận mắt chứng kiến mọi thứ đã xảy ra trong ngàn năm này.
Thấy đã sắp tu thành chính quả, làm sao có thể cho phép lại xuất hiện sai lầm. “Nguyễn Nguyễn còn trẻ tuổi, lại quá lương thiện, xin Minh Vương đừng trách tội.”
Lời nói này rất nhẹ nhàng, không có chút lực nào, chỉ giống như gió nhẹ vậy.
Nhưng ngay lập tức, Minh Vương lại như bị ấn nút tạm dừng. Tần cNguyễn không muốn để tâm quá nhiều vào chuyện kỳ lạ của Minh Vương, chủ đề quay trở lại lúc trước đó: “Ông vừa nói nếu tôi thay đổi số mệnha của người khác, thì tuổi thọ của Tam gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, phải không?”
“Phải hay không phải, trong lòng cô biết rõ rồi còn gì!” Minh Vương không trả lời thẳng.
Thậm chí, lần này vì cách khá xa nên ông ta phải cao giọng hơn một chút. Cô cảm thấy Minh Vương hôm nay đúng là như biến thành một người khác.
Năm đó, cô ở trong Luyện Ngục trải qua nỗi đau đớn kinh khủng mà ngay cả ác quỷ ngàn năm vạn năm cũng không thể thừa nhận để rèn luyện hồn thể.
Lúc ấy, Minh Vương chỉ đứng nhìn, chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Tần Nguyễn: “Kiểm điểm cái gì?”
Hoắc Tam gia: “Bị trái tim lương thiện của Nguyễn Nguyễn làm cho cảm động, biết không nên nói nặng lời với em ấy mà.”
Minh Vương: “...” Đối diện với đôi mắt như muốn nuốt chửng tâm hồn người khác ấy, ông ta lại chột dạ cúi đầu.
Câu hỏi này của Tần Nguyễn quá xảo trá, cũng quá giảo hoạt.
Cô không chỉ muốn hỏi thân phận của Hoắc Tam gia, mà còn muốn biết được vận mệnh trong tương lai. Ông ta nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh Tần Nguyễn, lúc này trong mắt ông ta không còn e ngại, chỉ có quen thuộc và sùng kính.
Nhớ lại hàng trăm nghìn ngọn núi đá cằn cỗi trong địa ngục hoang vu ở Phong Đô, trên mỗi đỉnh núi đá đều khắc tên A Nguyễn, mà cho đến nay Minh Vương vẫn còn cảm thấy bàng hoàng run rẩy, trái tim băng giá đã lâu cũng không nhịn được mà nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.
Vốn là người vô tâm, nhưng lại vì tình mà tu được một trái tim yêu thuần khiết. Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu cùng nhìn chằm chằm vào Minh Vương, trong mắt họ đều có thâm ý.
Minh Vương chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác, duy trì giọng điệu gây áp lực: “Tần Nguyễn, có một số việc hiện giờ cô còn chưa có năng lực giải quyết, chờ sau này... sau này cô sẽ biết thôi. Cô không hài lòng với cuộc sống hiện tại sao? Có chồng có con, rảnh rỗi còn có thể đi bắt quỷ chơi, thu thập sát khí, cố mà quý trọng đi.”
Bắt quỷ chơi. Dưới ánh mắt thăm dò của Tam gia, Tần Nguyễn bối rối chớp chớp mắt.
Không hiểu vì sao, tại giây phút này cô lại muốn nói cho anh biết tất cả những chuyện cô đã trải qua ở kiếp trước và kiếp này.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi với Minh Vương, cô biết rõ Tam gia đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không hề che giấu.
Tiềm thức khiến cô tin vào người đàn ông này.
Một lúc sau, Tần Nguyễn mới chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói: “... Đúng.”
Trái tim cô bất ổn, không ngừng đoán xem Tam gia sẽ hỏi gì tiếp theo.