Cơ thể bán thần, Thiên Nhãn, lửa Địa Ngục, lực Minh Thần1, mỗi thứ đều thể hiện sự mạnh mẽ của chúng. Trong khi hai người đang nói chuyện, có một chiếc xe ô tô nhanh chóng lái tới.
Là người Công Tôn Nghị phái đi lấy Thực Âm cổ trở về. “Sao rồi?” Chú hai đã ngồi không yên, ông ấy bước nhanh tới.
Trong số những cô gái này, Hoắc Chi là người đứng thứ nhất trong số những người mà ông ấy có thể tin tưởng. Tần Nguyễn hơi híp mắt lại: “Lận Ninh đã xin từ chức trở về gia tộc rồi, mấy hôm trước anh ta còn nói với em rằng, sau này nhà họ Lận có thể làm việc cho em, em tạm thời còn chưa đáp lại.”
Lận Ninh trở về nhà họ Lận không chỉ là để báo thù, mà anh ta còn muốn mang vinh quang đến cho gia tộc, để gia tộc của anh ta không còn bị ức hiếp như kiếp trước nữa. Giọng nói quen thuộc lọt vào trong tai khiến bước chân của Tần Nguyễn khựng lại.
Gương mặt ngọt ngào của cô lạnh xuống, trong mắt hiện lên một tia không vui. Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Trong đầu Tần Nguyễn hiện lên bóng dáng của Lận Ninh và Lăng Hiểu Huyên: “Nhưng, có hai người biết chuyện em tái sinh, không phải em chủ động nói cho bọn họ biết.” Tần Nguyễn nói cho Tam gia biết chuyện Lận Ninh cũng tái sinh, cùng mối quan hệ dây dưa giữa Lăng Hiểu Huyên và Lăng Trạch Hằng.
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy mà một lúc lâu sau không nói gì. Bây giờ nghe ý tứ của Tam gia thì rõ ràng là muốn cho nhà họ Lận một cơ hội.
“Em nhận đi.” Hoắc Vân Tiêu quyết định thay Tần Nguyễn: “Tuy nhà họ Lận là thế gia hạng ba, nhưng nếu bọn họ đã muốn trèo lên trên, vậy thì để bọn họ trở thành lưỡi dao trong tay em đi. Sau này sẽ có rất nhiều chuyện em không tiện tự mình ra tay, thì có thể giao cho bọn họ đi làm. Về sau có một hai gia tộc như vậy dưới trướng, em làm việc sẽ càng thuận tiện hơn.” Tần Nguyễn lắc đầu: “Không.”
Tuy nhiên, điều này cũng không làm cho Tam7 gia yên tâm, anh khẽ nhíu mày: “Sau này em cách xa ông ta ra một chút, vừa nhìn đã biết tay Minh Vương kia là một gã giảo hoạt, xảo quyệt và nhiều m2ưu mô.” Nụ cười trong mắt hai người biến mất, sự lo lắng quay trở lại trên khuôn mặt của họ.
“Có chuyện gì chúng ta để nói sau, đi xem anh hai trước đã.” Minh Vương phủ nhận ngay, ông ta nói bằng giọng vô lại: “Tôi nghe đường hoàng nhé.”
Ông ta quay trở lại dáng vẻ đắc ý ngày xưa rồi à. Nhưng chỉ có một việc cô không tính tới, đó là Tam gia không hề tin vào chuyện này.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em có nói chuyện tái sinh này với những người khác không?” Tần Nguyễn hơi sửng sốt, cô vội vàng nói: “Không, em chỉ nói cho anh.”
Ngay cả cha, anh cả, anh hai của cô cũng không biết việc này. Và nơi đầu tiên mà cô nghĩ đến là cấm địa của học viện.
... Những cảm xúc này nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn bị Tần Nguyễn đang đến gần nhìn thấy.
Khuôn mặt góc cạnh của Công Tôn Nghị lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, anh ta cau mày, ánh mắt đánh giá Hoắc Chi đầy ẩn ý sâu xa. “Trong Học viện Thịnh Thế có không ít ma quỷ, tuổi thọ của cô bây giờ còn chưa đủ nửa năm, rảnh rỗi thì có thể đi xem đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch rất phong phú đấy.”
Đây là câu nói cuối cùng Minh Vương để lại cho Tần Nguyễn trước khi đi. “Ông nghe lén tôi và Tam gia nói chuyện?!”
Tần Nguyễn cũng dùng mật ngữ truyền đến chỗ của Minh Vương. Nụ cười trên môi Tần Nguyễn hơi rũ xuống, ánh mắt cô khẽ chuyển động: “Bọn họ muốn leo lên trên, nhưng em chưa chắc đã giúp được bọn họ.”
Câu nói này của cô đổi lấy cái liếc mắt của Tam gia: “Cô bé, em sai rồi, chỉ cần ôm được đùi của em thôi là nhà họ Lận đã bước một chân vào ngưỡng cửa gia tộc hạng hai rồi.” “Là ai?” Sâu trong đáy mắt Hoắc Vân Tiêu chợt lóe lên tia tàn nhẫn.
“Chị Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh...” “Vâng.” Tần Nguyễn ngoan ngoãn đồng ý.
Trong lòng lại thầm nghĩ, sau này chắc chắn vẫn có cơ hội giao thiệp với Minh Vương. <0br>
Cô tin chắc rằng kiếp này của mình là tái sinh, nhưng Tam gia lại vô cùng kháng cự với chuyện tái sinh. Bọn họ không ai thuyết phục được ai, nên chỉ có thể cố gắng không động vào chủ đề này.
Tần Nguyễn đã từng nghĩ tới việc nói cho Tam gia biết chuyện của kiếp trước, cũng nghĩ rằng có thể đối phương sẽ có phản ứng. Anh trầm ngâm, nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt u ám thâm thúy.
Một lúc lâu sau anh mới chậm rãi lên tiếng: “Hai năm nay, nhà họ Lận dần trở thành gia tộc hạng ba suy tàn. Lúc đầu khi thiệp mời sinh nhật của em được gửi đi, nhà họ Lận không có ở trong danh sách. Anh hai nói mấy năm nay nhà họ Lận bị thế lực của gia tộc Nam Cung chèn ép mà dần xuống dốc. Hiện giờ gia tộc Nam Cung không còn, ngược lại cũng có thể cho bọn họ một cơ hội thử xem.” Tần Nguyễn ngẩng đầu, che giấu đi cảm xúc trong mắt, não cô tư duy thật nhanh, lập tức tìm được một cái cớ: “Em hơi lo lắng cho anh Dung, chuyện lần này em không thể ra tay được.”
“Chỉ cần anh hai không bị nguy hiểm đến tính mạng là được.” Trong lòng Tần Nguyễn không vui, cô nhanh chóng bắt được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Minh Vương, cô đột nhiên hỏi: “Ý của ông là đồng ý với lời nói của Tam gia, rằng trên đời này không có chuyện tái sinh?”
Minh Vương im lặng một lúc lâu. Chỉ có Tam gia biết về chuyện tái sinh, hôm nay xem như cô đã bóc trần toàn bộ bí mật của mình.
Cô còn tưởng rằng sẽ có một quá trình ly kỳ nào đó, hoặc là một trải nghiệm khó đối phó. Công Tôn Nghị đang đánh giá những người này, thỉnh thoảng anh ta lại lắc đầu thở dài.
Trong tay anh ta có một chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo, và mỗi khi dừng ở trước mặt một nữ ám vệ, anh ta đều sẽ đưa hộp gỗ đến trước mặt người đó. Công Tôn Nghị thu lại ánh mắt đang nhìn Hoắc Chi, anh ta lắc đầu với chú hai đang đến gần.
Trên mặt chú hai lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng cũng đành chịu. Điểm này thì Tần Nguyễn hiểu rõ: “Bởi vì em là Hoắc tam phu nhân?”
Hoắc Vân Tiêu thân mật quệt chóp mũi của cô, nhẹ giọng khen: “Thông minh.” Bầu không khí trong phòng khách biệt thự của Hoắc Dịch Dung rất căng thẳng, người nhà họ Hoắc do ông cụ Hoắc đứng đầu ngồi ở trên ghế sô pha.
Quỳ trước mặt họ là hơn mười ám vệ, tất cả đều là phụ nữ, bao gồm cả Hoắc Chi và Tống Tình. Hoắc Tam gia biết Tần Nguyễn khó xử, anh ôm cô tiếp tục tiến lên.
Đến khi bọn họ đi qua cửa, giọng của Minh Vương lại lần nữa vang lên bên tai Tần Nguyễn. Anh thật sự không ngờ, cô bé Tần Nguyễn nhìn có vẻ yêu kiều mềm mại này, thật ra lại là một ngườ2i giấu tài.
Hoắc Vân Tiêu điều chỉnh hô hấp, tiếng nói của anh chầm chậm vang lên: “Minh Vương có yêu cầu em phải trả giá cái gì không?”
7
Giọng của anh không lớn, nhưng lại rất có lực xuyên thấu. Khi đi đến trước mặt Hoắc Chi, Công Tôn Nghị lại đưa hộp gỗ trên tay phải đến trước mặt cô ta.
Nhìn thấy thứ ở bên trong hộp gỗ, Tần Nguyễn có thể thấy rõ ở trong mắt Hoắc Chi toát ra sự kinh ngạc cùng kháng cự, còn cả cảm xúc ghê tởm nữa. “Nguyễn Nguyễn.”
Thấy người bên cạnh đứng bất động, Hoắc Vân Tiêu thấp giọng gọi cô.