“Không được!” Tần Nguyễn lắc đầu ngay lập tức: “Sức khỏe anh khôncg tốt, nhìn thấy những thứ kia có hại cho cơ thể lắm.”
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười quyến rũ như gió xuân: “Anh sống gầna 30 năm chưa từng được gặp quỷ thần, hay là Nguyễn Nguyễn để anh được thỏa mãn ước mong đi.” Minh Vương đang đứng ở cửa ra vào, nghe thấy cuộc đối thoại của hai vợ chồng nhà này thì chỉ muốn kéo khuôn mặt của mình xuống để Tần Nguyễn nhìn cho rõ ràng.
Ông ta không hề giống với nhân loại vừa rồi đâu nhé, trông quá xấu xí!
Hoắc Khương dẫn theo nhóm người phía sau đi tới, ông ta khẽ khom người với Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu: “Chủ nhân, tôi đã dẫn bọn họ tới đây rồi ạ.” Không biết là anh nhìn thấy cái gì mà đôi môi mỏng mím nhẹ tỏ vẻ không vui, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Lúc cúi đầu nhìn Tần Nguyễn, gương mặt anh lại trở về vẻ nho nhã ôn hòa: “Anh thấy được, gương mặt trông cũng không tệ lắm.”
Tần Nguyễn cả kinh: “Anh có thể nhìn thấy mặt của ông ta?!” Cô ở Địa Phủ gần trăm năm mà chưa từng nhìn thấy rõ mặt của Minh Vương một lần nào.
Sau khi sống lại gặp ông ta cũng là như thế.
Bây giờ Tam gia lại nói cho cô biết, anh có thể nhìn thấy gương mặt của Minh Vương, chuyện này làm sao không làm cho Tần Nguyễn bị sốc được. Ông ta cảm thấy áp lực rất lớn, bèn hàm hồ nói với Tần Nguyễn: “Tần Nguyễn, sau này đừng tùy tiện thay đổi số mệnh của người khác nữa, chuyện số mệnh của Lăng Hiểu Huyên đã thay đổi là chuyện không thể sửa lại được. Nhưng Hoắc Dịch Dung thì không được, cậu ta nhất định phải đi theo quỹ đạo của kiếp trước, không thể có bất kỳ sai lầm nào được. Cô phải nhớ kỹ, mỗi một lần cô thay đổi số mệnh của một người, thì cô sẽ làm tiêu hao sinh mệnh của người nào đó.”
Trái tim Tần Nguyễn không ngừng trầm xuống, trên trán bỗng nhiên nhói lên, có chút đau.
Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn chằm chằm vào Minh Vương: “Người nào đó này là Tam gia?” Tam gia phát hiện gã quỷ này hình như rất kiêng kị anh.
Cặp mắt của đối phương không ngừng lập lòe, lại vô thức thường xuyên nhìn về phía anh.
Làm sao Minh Vương không biết Hoắc Tam gia đang nhìn vào mình chứ. Tần Nguyễn vẫn lắc đầu.
Tam gia không nhụt chí, muốn thương lượng: “Chỉ một lần này thôi.”
Tần Nguyễn lộ vẻ mặt khó xử. Trên chóp mũi của đối phương có một nốt ruồi son, không hiểu sao lại khiến anh có cảm giác rất quen thuộc, càng nhìn càng thấy không vui.
Sau khi bọn họ đến gần, Tần Nguyễn phát hiện có điều gì đó không ổn với Minh Vương.
Sát khí màu đen trên người ông ta không ngừng dâng trào, cảm xúc cũng rất kích động. Ông cụ Hoắc: “Tiêu Tiêu, mặc thêm áo vào đã!”
Hoắc Quân Tín: “Em dâu à, từ từ thôi, cơ thể em ba không tốt lắm đâu!”
Hoắc Hồng Hưng: “Con dâu, con kiềm chế một chút!” Tần Nguyễn lên tiếng đề nghị: “Ra sân nói chuyện.”
Người của nhà họ Hoắc ở phía sau đang nhìn chăm chú vào họ, đứng nói chuyện ở cửa ra vào cũng không tiện.
Minh Vương đáp lại, sau đó bay ra ngoài sân. Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu theo sau.
Ánh mắt của Minh Vương nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, giọng ông ta chẳng mấy khi được ôn hòa như thế này: “Tần Nguyễn, tôi ban cho cô năng lực là để cô quét sạch tà ma trên trần gian, cô không thể cứ đi sửa đổi số mệnh của người khác liên tục như thế được.”
“Ồ?” Tần Nguyễn nhướng mi: “Ý của ông là để cho tôi thấy chết mà không cứu à?” Thật ra không phải là không thể được, chỉ là Minh Vương cũng không phải là quỷ bình thường.
Cô không xác định mình có thể khiến Tam gia nhìn thấy hay không.
“Tần Nguyễn, dẫn cậu ta tới đây.” Tần Nguyễn thầm nghĩ, cô đương nhiên biết Hoắc Dịch Dung không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không vừa nãy ở trên lầu cô đã không dừng tay rồi.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô muốn thảo luận với Minh Vương.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao lúc tôi cứu người, Tam gia lại bị nôn ra máu?” Giọng Minh Vương mang theo sự thỏa hiệp, và cả phiền muộn sâu sắc.
Tần Nguyễn có trực giác, có lẽ lần này Minh Vương sẽ để cho cô toại nguyện.
Lúc này cô chẳng kịp nghĩ cái gì, lôi kéo Tam gia chạy luôn ra ngoài cửa. Ánh mắt của anh ta rơi vào người Tần Nguyễn, anh ta nhìn sâu vào cô một cái rồi xoay người rời đi.
Tần Nguyễn buông tay Tam gia ra, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, em quá gấp.”
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay của cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, là anh làm liên lụy đến em.” Vừa rồi hình như anh nhìn thấy ở ngoài cửa có một đám sương đen.
Anh thở gấp như vậy là bởi vì thị giác bị chấn động thôi.
Tần Nguyễn đột nhiên buông tay của anh ra, làm đám sương mù màu đen ở cửa cũng biến mất theo. Vấn đề của Hoắc Dịch Dung đối với cô mà nói rất đơn giản, chỉ cần tiêu diệt Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong cơ thể anh ta, là sẽ không tạo thành bất cứ phiền phức nào.
Giọng điệu của Minh Vương không tốt lắm, hơi bực bội.
Ông ta cố gắng áp chế giọng nói không vui của mình: “Cậu ta không chết được!” Trùng hợp thay, Hoắc Khương vừa đi triệu tập tất cả nữ ám vệ, và đang dẫn người đi qua cửa.
Vẻ mặt của ông ta nghiêm nghị, bước chân vững vàng đi xuyên qua hồn thể của Minh Vương.
Những cô gái ở phía sau, từng người một đi xuyên qua màn sương đen cuồn cuộn như nước sôi của Minh Vương. Những giọng nói lo lắng ở phía sau truyền đến làm cho Tần Nguyên đang hưng phấn đến hoa mắt, đột nhiên dừng lại.
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Tam gia đang thở gấp mấy cái, trên mặt cô lộ ra vẻ xin lỗi và tự trách.
Hoắc Quân Tín đi tới, khoác chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh ta lên người Hoắc Vân Tiêu. Tần Nguyễn nhìn gương mặt phổ thông của Hoắc Khương một lúc lâu.
Hoắc Khương có gương mặt dù ném vào trong đám đông cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Cô thầm nghĩ, thì ra Minh Vương trông như thế này. Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Chú dẫn đến cho ông nội và ba tôi xem đi.”
“Vâng.”
Thấy chủ nhân và phu nhân muốn đi ra ngoài, Hoắc Khương dẫn nhóm người phía sau đứng sang một bên nhường đường. Hoắc Vân Tiêu cau mày, đáy mắt lóe lên một thứ gì đó, vẻ mặt không vui khi nhìn thấy Minh Vương cũng biến mất theo.
Tần Nguyễn ở trước mặt anh chưa bao giờ biết che giấu bản thân.
Tam gia nhíu mày, cười khẽ: “Nguyễn Nguyễn không nhìn thấy mặt của ông ta?” Lại nắm chặt tay Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn về phía cửa, bóng người bao phủ trong màn sương đen lại hiện lên trong mắt anh.
Lần này trông càng chân thực hơn so với trước đó, đám sương mù hình người màu đen bốc lên cuồn cuộn.
Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt của Tam gia thì thấy Minh Vương đang đứng ở cửa. Hoắc Vân Tiêu nghe thấy chủ đề chuyển sang người mình thì giữ vẻ mặt thờ ơ, khóe miệng luôn cong nhẹ.
Nhưng ánh mắt anh nhìn vào Minh Vương lại không mấy thân thiện.
Ánh sáng trong mắt anh đầy nguy hiểm và đáng sợ. Lúc này cô mới nhớ tới chuyện, khi mình mở Thiên Nhãn thì những người có tiếp xúc tứ chi với cô đều sẽ nhìn thấy các loại tà ma tồn tại trong bóng tối.
Tần Nguyễn nuốt nước bọt một cái, thăm dò hỏi: “Tam gia, anh nhìn thấy ông ấy ư?”
Sự bình tĩnh trong mắt Hoắc Vân Tiêu rút đi, ánh mắt sắc bén như mũi tên của anh đâm về phía Minh Vương đứng ở cửa. Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, nhưng lại mang theo sự chắc chắn.
“Dạ.” Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết ông ta lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy dáng vẻ ông ta ra sao.”
Khóe môi Hoắc Tam gia cong lên vui vẻ, anh cười nói: “Dáng dấp của người này trông hao hao Hoắc Khương.” Tần Nguyễn quét mắt về phía hơn mười cô gái mà ông ta mang đến.
Tất cả những người này đều ăn mặc gọn gàng, khí thế ẩn giấu vào bên trong, nhìn tư thế đứng của họ là biết ngay thân thủ đều không hề đơn giản.
Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn đi tới cửa, ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn Minh Vương đang đứng ở cửa. Vẻ mặt của Tần Nguyễn trở nên mê mang, giống như là đang nhớ lại: “Lần trước tôi giúp một người bạn sửa đổi mệnh cách, sau khi về nhà cũng phát hiện Tam gia nôn ra máu, tôi không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Bây giờ ông lại nói với tôi là không đủ sát khí, lý do này có phải hơi quá gượng ép không hả? Tôi muốn biết sự thật.”
Minh Vương dường như kiêng kị cái gì, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau của Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu nhìn như cười mà không phải cười, ánh mắt thâm thúy như đầm cổ, bên trong ánh mắt nhìn về phía Minh Vương có một chút thâm ý không thể diễn tả được. Hồn thể của Minh Vương run lên, ông ta vô thức bay về phía Tần Nguyễn.
Ánh mắt của Hoắc Tam gia đuổi theo, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Minh Vương, vẻ mặt anh lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng.
Cho dù cảm xúc của vị gia này có không rõ ràng, thì Minh Vương cũng có thể phát hiện ra được.
Cơ thể ông ta theo bản năng bay trở lại, cách xa hai sát tinh này.
Hành vi của Minh Vương rất kỳ lạ.
Tần Nguyễn nhìn Tam gia ở bên cạnh, rồi lại nhìn vào cơ thể phủ đầy sát khí cuồn cuộn của Minh Vương.