Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 763: Hoắc tam gia



Cơ thể Lance run lên, đôi mắt xanh lam ngẩng đầu nhìn Donald.

Thằng bé kêu lên yếu ớt: “A ô.” Giống như đang làm nũng. Donald ôm Lance rồi quay người rời đi, chỉ chớp mắt sau đã biến mất.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào vị trí mà hai cha con ma cà rồng kia biến mất, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười xấu xa.
Không biết ngày mai tuyết có ngừng rơi không.

Tam gia xoa xoa làn da mịn màng trên eo Tần Nguyễn, cảm thấy hơi chưa thỏa mãn.
Mặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đều ngẩn ra.

Tần Nguyễn ngồi xuống bên cạnh hai đứa bé, cô đưa tay vuốt bộ lông mềm mại trắng muốt của Bóng Tuyết.
Nhưng vì để cho bọn chúng được trưởng thành giống những đứa trẻ bình thường, nên có một số việc vẫn phải thuận theo tự nhiên.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng đóng cửa phòng em bé, và trở về phòng ngủ.
Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu vang lên bên tai Tần Nguyễn: “Bọn nhỏ ngủ rồi à?”

Tần Nguyễn xoay người lại: “Sao anh biết em đi xem bọn nhỏ?”
Cha từng nói với bọn chúng rằng, không được phép phản bác ở trước mặt mẹ.

Dù mẹ nói cái gì cũng đều đúng, lựa chọn chính xác nhất của chúng là nghe theo.
Sát khí dày đặc trên người Hoắc An Kỳ không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại được.

Cho dù là ma cà rồng thì cũng phải trả giá một chút.
Hoắc An Kỳ không lên tiếng, nhưng nó cũng tới bên người Tần Nguyễn, yên lặng ghé đầu vào trên đùi của cô.

Tần Nguyễn ôm hai đứa bé, không thể nói ra câu nặng lời, cô đành bất đắc dĩ nói: “Mẹ không ngăn cản các con làm chuyện các con muốn làm, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực. Lance là con cháu của huyết tộc, sự tồn tại của nó vô cùng quý giá đối với gia tộc Lathambo, con không nên tùy tiện cứng đối cứng với ma cà rồng, bọn họ là sinh vật sống trong bóng tối, không dễ đối phó đâu.”
Tống Tình cúi đầu, cung kính đáp lại.

Tần Nguyễn lên lầu nhưng không trở về phòng ngủ ngay mà mở cửa phòng dành cho em bé.
Tam gia véo má cô, dịu dàng cười một tiếng: “Không phải, do trong ngực thiếu cái gì đó làm anh không ngủ được, nên tỉnh thôi.”

Trái tim Tần Nguyễn run lên, câu nói này quá phạm quy rồi.
Tần Nguyễn không biết ba cha con có cùng một suy nghĩ.

Cô nằm trên giường, mỗi bên ôm một đứa bé.
Tần Nguyễn nói xong thì nhắm mắt lại, ngửi mùi trầm hương quen thuộc, nhịp tim của cô chậm rãi bình tĩnh lại, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tam gia ôm lấy vòng eo thon thả của Tần Nguyễn, anh dùng ngón tay cái đẩy mép áo ngủ của cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da mịn màng nơi xương hông.
Tần Nguyễn đứng lên, lấy tay che môi, uể oải ngáp một cái.

Liếc nhìn Tống Tình đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh nhạt, cô cười nói: “Vất vả cho cô rồi, cô đưa người hầu này về phòng rồi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc cô rời khỏi phòng, Tam gia còn đang ngủ, hơi thở đều đặn.

Nhưng khi cô trở về phòng thì thấy anh đã ngồi dậy, và đang lật xem thứ gì đó trong máy tính bảng.
Cô thầm nghĩ, cô rất oan uổng đấy.

Bị trêu chọc, xấu hổ, cô không sĩ diện à.
Hoắc Diêu lên tiếng trước: “A!”

Thằng bé thân mật ôm cánh tay Tần Nguyễn.
Tam gia thuận tay ôm người vào trong ngực, cả hai dựa sát vào nhau: “Hơn nửa đêm không ngủ, ngoại trừ đi xem A Diêu và An Kỳ ra, em còn có thể đi đâu được? Uống nước cũng không thể uống mất cả tiếng đồng hồ.”

Tần Nguyễn khẽ giật mình, cô áy náy nói: “Em đánh thức anh hả?”
Hoắc Diêu gật đầu: “A!”

Vẻ mặt căng thẳng của Hoắc An Kỳ dịu đi, thằng bé cũng đáp lại.
Nếu như không phải An Kỳ dùng sát khí tấn công Lance, thì đêm này dù có nói thế nào cô cũng sẽ không dễ dàng để Donald đem Lance đi.

Tiếp theo đây, có lẽ cơ thể Lance sẽ bị suy yếu mất vài ngày.
Hai người đã là vợ chồng rồi, cô không thể nào đi so đo với anh, nhưng trong lòng lại không giấu được sự ngượng ngùng.

Những lời nói đùa trong phòng, thực chất càng giống một loại tình thú hơn.
Một lúc sau, Lance bắt đầu dùng nước bọt chữa lành vết thương trên cổ người hầu.

Trong nháy mắt, vết thương rỉ máu trên cổ người hầu đã biến mất không còn tăm tích.
Cô gối đầu lên cánh tay Tam gia, vùi mặt vào trong ngực anh, miệng lẩm bẩm nói: “Hai đứa nó ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ đi.”

Còn tiếp tục nữa, cô sợ bọn họ sẽ thảo luận đến mối quan hệ sâu sắc và ý nghĩa giữa vợ và chồng, rồi quay trở lại nghiên cứu về sự dung hợp nguyên thủy nhất của con người mất.
Hoắc Tam gia lười biếng lên tiếng trêu chọc: “Đêm hôm khuya khoắt em nhìn anh rồi nghĩ gì mà mặt lại đỏ như thế kia?”

Tần Nguyễn hoàn hồn, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô vô thức sờ lên mặt.
Sợ cô bé này sẽ tự trách mình, nên anh không nói cho cô biết sự thật.

Chuyện tỉnh dậy giữa đêm như thế này là việc thường xảy ra trước đây.
Giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Mẹ biết hai con thông minh, không giống như những đứa trẻ bình thường khác, đây là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu. Sau này cố gắng đừng biểu hiện mình quá đặc biệt, có thể các con không hiểu được đạo lý của việc người mang ngọc có tội, nhưng mẹ sẽ không hại các con, sống ở trên đời này các con phải hiểu được chuyện giấu nghề...”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ yên lặng nghe.
Tần Nguyễn tự an ủi mình, tâm tình khá hơn, cô đưa lưng về phía Tam gia và hừ một tiếng.

Đây là kiểu nũng nịu của cô mà Tam gia cũng khá quen rồi, anh khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo Tần Nguyễn vào lòng.
Trước khi đi, cô cũng không đánh thức người hầu gác đêm.

Thật ra hai cái đứa nhóc tinh quái Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ này có thể không cần người hầu chăm sóc.
Tam gia vô tội nằm không cũng trúng đạn tỏ vẻ mình rất oan uổng.

Rõ ràng anh nói với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ là không được đánh nhau ở trước mặt mẹ, không được làm mẹ tức giận, mẹ các con nên được cưng chiều và phải nghe lời mẹ.
Lance đkang cầu xin cha mình hỗ trợ.

Donald nhướng mày: “Đây là chuyện do con gây ra, con phải tự mình giải quyết.”
Từ khi ngủ cùng một giường với Tần Nguyễn, anh ít khi tỉnh dậy vào ban đêm.

Ánh mắt lành lạnh của Tam gia nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thán đêm nay khó ngủ rồi đây.
Hắn vẫy vẫy tay với Lance.

Thằng bé phi thân nhảy lên, và hạ cánh vững vàng trong vòng tay của cha mình.
Anh dựa vào đầu giường, mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu dáng với Tần Nguyễn, trước ngực để lộ ra một mảng da trắng bóc, đẹp đẽ mịn màng.

Dưới ánh đèn áp tường dịu nhẹ, khuôn mặt ốm yếu và nước da trắng bệch của Tam gia trông còn giống ma cà rồng hơn cả Vua ma cà rồng Donald.
Một nụ hôn ấm áp được đặt lên trán Tần Nguyễn, Tam gia cười nói: “Cô bé, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”
Cô đi đến bên giường, không thèm nhìn Tam gia mà vén chăn nằm xuống.

Tam gia nghiêng đầu, ném máy tính bảng sang một bên và đưa tay vuốt tóc Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đi vào phòng, hai đứa đang vuốt ve con mèo cũng dừng động tác, dáng vẻ trông rất đáng yêu.

Cô cất giọng đều đều hỏi: “Hai đứa có giải thích gì về chuyện tối nay không?”
Sau khi giải quyết xong xuôi chuyện của người hầu, Tần Nguyễn lên tiếng tiễn khách: “Anh đưa thằng bé đi đi, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau nữa thì mặc kệ anh có đứa bé này khó khăn đến mức nào, tôi cũng sẽ không nương tay nữa đâu.”

Donald nói rất chân thành: “Cảm ơn Hoắc phu nhân đã giơ cao đánh khẽ.”
Mặc kệ bọn nhỏ có hiểu hay không, thì khi Tần Nguyễn dừng lại, kiểu gì chúng cũng sẽ lên tiếng đáp lời.

Tần Nguyễn ở trong phòng em bé khoảng nửa tiếng, chờ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngủ rồi, cô mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi bị đánh thức, anh rất khó ngủ lại.

Một tiếng trước, lúc Tần Nguyễn đứng dậy rời đi đúng là đã đánh thức anh.
Nhưng rõ ràng là cô chỉ đang ngạc nhiên trước làn da được bảo dưỡng quá tốt, và một loại khí chất nào đó ở trên người Tam gia mà thôi.

Tần Nguyễn xoay tay đóng cửa lại, cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp đã biến mất.
Trong phòng, người hầu vẫn đang gục đầu trên ghế sô pha, trông như đang ngủ say, nhìn là biết do Bóng Tuyết làm.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi ngoan ngoãn ở trên giường, Bóng Tuyết kẹp ở giữa hai anh em, bị bọn nhỏ dùng tay vần vò, trông dáng vẻ của nó như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của Donald lộ ra một biểu cảm hài lòng.

Không hổ là vị vua tiếp theo của gia tộc Lathambo, ngay từ ngày đầu tiên được sinh ra đã biết cách kiếm ăn, và thành thạo các động tác dọn dẹp sau khi đùa bỡn với con người rồi.
Lance không cam lcòng xoay người, ghé sát vào cổ người hầu, liếm vết máu trên cổ cô ta.

Sau khi liếm sạch, những chiếc răng nhỏ và sắc nhọn lại chọc vàao vết thương.
Donald hạ thấp người với Tần Nguyễn: “Tôi không quấy rầy Hoắc phu nhân nghỉ ngơi nữa, xin phép.”

Tần Nguyễn nói bằng giọng lạnh lùng: “Đi thong thả không tiễn.”
“Sao em vẫn thích đỏ mặt như vậy?” Anh đùa một cách trìu mến.

Tần Nguyễn quay lưng về phía anh, khẽ mím môi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.