Khi Tần Nguyễn tỉnh dậy, đập vào mắt cô là cảnh tuyết trắng mênh mông ngoài cửa sổ. Cô nói với người hầu: “Bế lũ trẻ lên lầu đi.”
Còn không bế đi, má Hoắc Diêu sẽ biến thành màu đỏ mất. “Tắm rửa rồi xuống lầu ăn sáng nhé?”
“Vâng.” Giọng điệu uy nghiêm, không được làm trái.
“Vâng, Tam gia.” Đôi tai của Bóng Tuyết vểnh lên và khẽ run run hai lần.
Nó quay đầu nhìn lên lầu, há miệng kêu một tiếng: “Meo!” Nhưng Tần Muội thần kinh thô lại không nhận thấy điều đó.
Cho đến khi, Tần Muội lại thò tay ra muốn véo má Hoắc Diêu lần nữa, Tần Nguyễn không nhịn được ôm trán. Tam gia không vui lên tiếng: “Không được nói mấy từ thô tục.” Hàng lông mày tuyệt đẹp khẽ cau lại.
Tần Muội khá sợ người em rể này, cảm giác áp bách quanh người Tam gia quá lớn, khiến cho người ta sinh ra sự sợ hãi trong lòng. Thấy tâm tình của cô bé này không tệ, Tam gia bỏ khăn tắm trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và xoa đầu cô, làm cho mái tóc rối của cô càng thêm rối.
“Tuyết rơi lúc em đang ngủ.” Tần Nguyễn nghiêm túc gật đầu: “Anh hiểu được là tốt.”
Còn không tống người đi, cô sợ hai đứa con trai của mình sẽ thành đồ chơi của anh hai mất. Tần Muội kìm nén sự kinh ngạc, và nhanh chóng phát hiện ra rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hai cái đứa này đánh thì đánh, nhưng chúng rất biết chừng mực, sẽ không làm cho nhau bị thương. Tần Nguyễn thu lại nụ cười trên mặt, cô quay đầu nhìn lại: “Khi nào bọn họ đi?”
Tối hôm qua A Diêu và An Kỳ đã đánh một trận với Lance. Thằng bé trừng mắt nhìn Hoắc An Kỳ.
Hoắc An Kỳ thì nắm bàn chân trước đầy lông của Bóng Tuyết. “Ê a.” Lại thêm một người hầu nữa đi đến, lần này Tần Muội chẳng thể ngăn cản được.
Đành trơ mắt nhìn hai đứa cháu trai đáng yêu bị bế đi. Mà mới vừa rồi hai đứa còn đánh nhau làm anh ta giật cả mình.
Người hầu chăm sóc lũ trẻ đứng ở một bên đã quá quen với chuyện này, còn an ủi anh ta và nói rằng hai cậu chủ nhỏ thường xuyên giao lưu tình cảm bằng cách này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Trước kia anh ta cảm thấy trẻ con rất ồn ào, lúc nào cũng khóc mãi, khiến người khác to cả đầu.
Nhưng hai đứa cháu này của anh ta không thích khóc, còn rất tinh ranh, mới sáng sớm đã cho anh ta xem trò vui rồi, đúng là hiếu thảo. Sáng sớm hôm nay, Tần Muội đã phát hiện ra Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không hợp nhau, hai đứa luôn tranh giành mọi thứ với nhau.
Hai đứa này có thể đang chơi mà vô tình chạm mắt nhau thôi là cũng có thể nhìn nhau thấy ngứa mắt rồi. Tần Muội cầm bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu, có vẻ rất lưu luyến không rời.
Hoắc Tam gia chậm rãi đặt đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn người hầu bên cạnh: “Hai cậu chủ buồn ngủ rồi, cô đưa chúng về phòng đi ngủ đi.” Thằng bé rất bá đạo kêu lên: “A!”
Mèo là của anh! “Dậy rồi à?”
Tam gia mặc b7ộ quần áo ở nhà rộng rãi, mang mái tóc ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm. Tam gia nhanh chóng quay trở lại, anh còn cầm theo một bộ quần áo khác cho Tần Nguyễn: “Chắc khoảng ngày mai bọn họ sẽ đi, nhà họ Hoắc cũng không có thời gian tiếp đãi bọn họ.”
Anh đứng bên giường kéo Tần Nguyễn đứng dậy, rồi nhấc phần cổ áo đã trượt xuống đầu vai của cô lên, che đi cảnh đẹp làm cho người ta nhộn nhạo. Tối hôm qua lại1 có tuyết rơi.
Nhìn tuyết đọng trên cành cây ngoài cửa sổ, xem ra trận tuyết này cũng khá lớn. Tần Nguyễn xoa xoa tay, không ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, chẳng mấy khi được ngày nghỉ, anh không có chuyện gì khác để giải trí à, đừng lãng phí ngày nghỉ tuyệt vời này.”
Tần Muội trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy bi thương: “Nguyễn Nguyễn, em đuổi anh đi à?” Tần Muội nhìn theo hướng nhìn của nó và thấy em gái cùng em rể đang đi xuống cầu thang.
“Nguyễn Nguyễn, em dậy rồi à, chơi với A Diêu và An Kỳ vui lắm, hai đứa này sắp thành tinh rồi!” Tần Nguyễn lườm anh ta một cái, vươn tay ôm lấy Hoắc Diêu đang ở gần cô nhất.
Tam gia đi tới, cũng thuận tay bế Hoắc An Kỳ. Tần nhị thiếu cũng không ngốc, anh ta hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta giơ kiểu ngón tay hoa lan lên, vô cùng khoa trương mà chỉ vào Tần Nguyễn: “Em gái à, em là điển hình của kiểu có con trai quên anh trai đấy, làm anh thương tâm quá.” Em gái và em rể đang tức giận à.
Anh ta thở hắt ra một hơi, thổi bay lọn tóc hơi dài ở trước mắt, và ngẫm lại hình như vừa rồi mình cũng đâu có nói gì. Tần Nguyễn cố kiềm chế khóe miệng co giật, bình tĩnh nói: “A Diêu và An Kỳ yếu ớt lắm.”
Gương mặt giả vờ tủi thân của Tần Muội không thể nhịn được nữa: “Mảnh mai cái rắm! Vừa rồi em không thấy được đấy, bọn nó đánh nhau từ trên ghế sô pha xuống dưới mặt đất, lại đánh từ dưới đất lên trên bàn, đây là chuyện mà đứa trẻ mới hai tháng tuổi có thể làm được à?!” Ba đứa trẻ này đã kết thù với nhau, cô sợ nếu Donald còn không mang con trai mình đi, thì Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ sẽ đi tìm Lance để gây phiền phức mất.
Không phải là cô sợ con trai nhà mình chịu thiệt thòi, mà là không muốn để bọn chúng còn nhỏ tuổi như vậy đã đi đối phó với ma cà rồng. Tần nhị thiếu nhún vai, da mặt dày đứng dậy đi đến phòng ăn.
Trên bàn ăn, Tần Muội vẫn không quên trêu chọc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, Tam gia và Tần Nguyễn liên tục nhìn anh ta. Hai đứa trẻ không còn tranh giành mèo nữa, chúng ngồi rất yên ở trên ghế sô pha, có vẻ ngoan ngoãn hơn bình thường.
Tam gia kinh ngạc, thầm nghĩ, bọn chúng đã làm sai chuyện gì à. Tần Nguyễn nhìn xung quanh, thấy sắc mặt anh 2không tệ, không tái nhợt như ngày hôm qua. Cô vừa mới ngủ dậy, trên khuôn mặt lười biếng có chút ửng hồng, môi nở một nụ cư0ời rất nhẹ.
Tâm trạng tốt, giọng điệu nói chuyện cũng vui vẻ hơn: “Đêm hôm qua có tuyết rơi mà em không biết.” Vì bị anh hai nhà cô véo.
Thấy người hầu muốn tới bế lũ trẻ đi, Tần Muội không vui, nói: “Đừng mà, anh còn chưa chơi đủ đâu.” Của em!
Tần nhị thiếu đang ôm thú cưng của mình, trên mặt cười toe toét. Hai vợ chồng bế con đi về phía phòng ăn, người hầu chăm sóc cho hai đứa trẻ theo sát phía sau.
Tần Muội đang ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng cũng có phản ứng. Trong phòng khách, Tần Muội đang ôm Bóng Tuyết và chơi đùa cùng Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ.
Hoắc Diêu kéo cái đuôi của Bóng Tuyết đang nằm trên đùi Tần Muội. Tần Nguyễn tựa người vào đầu giường, đôi mắt xinh đẹp cong lên thưởng thức cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
Tam gia đi đến phòng để đồ, anh thuận miệng nói: “Em dậy đi, Leslie tỉnh rồi, cô ta nói muốn đích thân cảm ơn em.” Tần Nguyễn n2gồi dậy, cái cổ mảnh mai xinh đẹp hơi nghiêng về phía trước, muốn nhìn tuyết rơi trên mặt đất.
Những người hầu của 7nhà họ Hoắc đều rất có năng lực, trời còn chưa sáng đã dọn sạch tuyết trong sân. Tam gia nghe vậy hơi nhướng mày, hai đứa trẻ đời thứ ba của nhà họ Hoắc được nâng niu chiều chuộng mà lại bị anh vợ nói là chơi vui.
Anh liếc nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Tần Nguyễn bĩu môi, phản bác: “Anh hai, anh thích trẻ con như vậy thì cũng sinh một đứa đi, để ngày nào cũng được chơi với nó.”
Tần Muội híp mắt cười, cười hềnh hệch nói: “Anh muốn sinh cũng chả được, anh làm gì có chức năng kia!” Tần Muội thu lại vẻ vô lại của mình, khóe miệng khinh thường nhếch lên, cũng không dám lên tiếng.
Nhìn ra được Tần Muội sợ Tam gia, Tần Nguyễn mím môi cười.
Cô quét mắt đến Bóng Tuyết bên cạnh Tần Muội, hỏi: “Em và Tam gia muốn đi gặp người của gia tộc Boleyn, anh đi cùng không?”