Bất kể là thái độ hay giọng nói, cô đều bình tĩnh đến khôn1g thể bình tĩnh hơn, và thái độ của cô đối với việc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ xuống lầu không có gì khác thường.
Cô đi tới chỗ Hoắc Diêu và 2Hoắc An Kỳ, bế từng đứa một lên bàn ăn trong phòng. Bàn tay đang đặt lên nút bấm của Tống Tình chậm rãi dời đi sau khi nhìn thấy người đi xuống lầu.
Sau đó thì có cảnh trước mắt này.
Tống Tình đi vào phòng ăn, hai tay dễ dàng ôm lấy hai cậu chủ nhỏ đang ngồi trên bàn ăn. “Vâng, phu nhân!”
Từ khi đi theo Tần Nguyễn, Tống Tình ở l2ại bên trong tòa nhà nhỏ bên cạnh biệt thự của Tam gia.
Đêm nay đến lượt gác đêm của cô ta. Bé Lance nhe răng nhìn Tần Nguyễn đang ngồi nghiêm túc ở bàn ăn phía đối diện.
Tần Nguyễn lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười hung ác của Lance, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên.
Cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Nửa đêm xông vào nhà người khác kiếm ăn, đây không phải là phá hỏng lễ nghi của gia tộc Lathambo sao?” Sát khí càng ngày càng ít khiến đáy lòng cô khó tránh khỏi có một chút hoảng hốt, ngủ cũng không quá yên.
Lần thứ nhất Bóng Tuyết tới cửa phòng ngủ để thám thính, đúng là cô đang ngủ nên không hề phát giác ra.
Tiếng bước chân của loài mèo nhẹ nhàng không tiếng động, nhưng tiếng bước chân của con người thì dù nhẹ nhàng đến đâu, vẫn sẽ có động tĩnh lọt vào trong tai cô. Lance lại phát ra âm thanh thị uy.
Nó còn nhỏ không biết nói chuyện, âm thanh rất chói tai.
Tần Nguyễn chống khuỷu tay lên bàn, một tay chống cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, cô nhìn Lance bằng ánh mắt ôn hòa. Có một số sinh vật gây nên động tĩnh rất nhỏ, nếu không muốn cho con người nghe thấy thì ngay đến cả Tống Tình rất cảnh giác cũng không thể biết được.
Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy hai cậu chủ nhỏ rất khác thường, cô ta đang định kích hoạt biện pháp bảo vệ cấp hai.
Lúc này, Tần Nguyễn từ trên lầu đi xuống. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng không phải là người sẽ chịu thua thiệt, tính tình và bản tính của bọn chúng kế thừa ưu điểm chung của Tam gia và Tần Nguyễn.
Chờ chúng lớn lên, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phiền phức nữa đây.
“A ô!” “Chào buổi tối, Hoắc phu nhân.”
Giọng nói khàn khàn, khiêu khích và gợi cảm không thể tả.
Tần Nguyễn khẽ cười cong đôi mắt, cô thu tay về, và hất cằm về phía Lance: “Ngài Donald, con trai của anh tấn công người hầu của nhà họ Hoắc.” Khi Hoắc An Kỳ được sinh ra, cơ thể thằng bé chứa đầy sát khí màu đen cực mạnh không thể áp chế được, không ngờ thằng bé đã bị phong ấn rồi mà vẫn còn có thể giải phóng ra sát khí mạnh mẽ như vậy.
Hoắc Diêu là Tiên Thiên linh thể, ngoại trừ cái đó ra thì cô chưa nhìn ra được cái gì khác.
Hoắc An Kỳ kế thừa thể chất của Tam gia, cũng may đứa bé này không bị nguy hiểm đến tính mạng. Đêm nay Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ gây án, nó là đồng lõa.
Tần Nguyễn ngồi trên ghế bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt buồn ngủ.
Ban đêm cô điều trị cơ thể cho Tam gia, lại tiêu hao kha khá sát khí. “Chào buổi tối, ngài Donald.”
Đôi mắt màu máu của Donald chuyển sang màu lam quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú đến mức yêu nghiệt lộ ra vẻ ôn hòa, giống như một quý ông lịch thiệp.
Hắn đi đến trước mặt Tần Nguyễn, nắm lấy tay cô, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô. Tần Nguyễn quay đầu nhìn lại, thấy Tống Tình dẫn theo một người đàn ông dáng người dong dỏng đi tới.
Sắc mặt Donald không được tốt lắm, trong lòng tràn đầy tức giận xông tới đây, lễ nghi tao nhã của huyết tộc cổ xưa cùng sự tàn nhẫn ở sâu bên trong xương tủy của họ hòa quyện vào nhau, sự hài hòa kỳ lạ này khiến hắn toát ra thứ khí chất làm người ta mê muội.
Có lẽ đây là lý do tại sao ma cà rồng lại có một nhóm tín đồ trung thành ở phương Tây. Một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể khống chế sát khí, còn đánh nhau với ma cà rồng thuần huyết của gia tộc Lathambo, Tần Nguyễn thật sự không biết nên vui mừng hay là lo lắng nữa.
Vui mừng vì An Kỳ có năng lực tự vệ, không cần lo sau này thắng bé bị chịu thiệt thòi.
Còn lo lắng là một đứa trẻ như vậy sau này sẽ rất dễ lạc lối nếu không được giáo dục tử tế. Trên mặt cô nở một nụ cười rất nhẹ, nụ cười ngọt ngào, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng khó tả.
Hai hàng mi vừa rậm vừa dài, dưới ánh đèn khúc xạ trong phòng ăn, phần mi dưới phản chiếu hình cánh quạt.
Tần Nguyễn rất đẹp, cô có gương mặt khi nở một nụ cười sẽ sinh ra trăm vẻ đẹp. Hắn là Vua của gia tộc Lathambo, làm sao lại vì một con người mà xin lỗi được.
Làm như thế đối với hắn mà nói là sự sỉ nhục.
Con người luôn là chủng tộc bị Ma cà rồng khống chế, nói là loài sâu kiến cũng không đủ. Tần Nguyễn tỉnh lại từ trong giấc ngủ trằn trọc, đứng dậy mở cửa đi theo ra ngoài.
Không ngờ cô lại nhìn thấy A Diêu và An Kỳ có thể đi lại.
Mặc dù cô rất kinh ngạc vì đứa bé nhỏ như vậy có thể đi được, nhưng điều khiến Tần Nguyễn kinh ngạc hơn chính là hơi thở áp bách mạnh mẽ từ dưới lầu phát ra. Vẻ mặt Donald không thay đổi, trong bóng đêm giọng nói của hắn trở nên hiền hòa: “Có lẽ bóng đêm tối nay quá đẹp, Lance vừa ra đời nên quá kích động, là cha của thằng bé, tôi xin thay mặt nó tạ lỗi với phu nhân.”
Hắn xin lỗi cũng không phải bởi vì Lance đã tấn công người, mà là tỏ vẻ áy náy vì Lance đã chọc giận Tần Nguyễn.
Một con người yếu đuối và dễ bị tổn thương, cho dù có bị tiêu diệt thì cũng chỉ như nghiền chết một con kiến, không đáng giá nhắc tới. Hoắc Diêu giang hai tay muốn mẹ ôm: “A!”
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc cũng không ca7m chịu lạc hậu: “Ê a!”
Tần Nguyễn lùi lại hai bước, nói với Tống Tình đang đứng ở bên ngoài phòng ăn: “Cô đưa hai thiếu gia lên lầu, nhân 7tiện đi gọi người của gia tộc Lathambo đến mang cậu chủ nhỏ của họ đi.” Đôi mắt đẹp khẽ đảo, trong đáy mắt lộ ra một tia sáng cuốn hút.
Bé Lance đứng ở trên người của cô người hầu bất tỉnh, cũng không khỏi bị nụ cười trên mặt Tần Nguyễn làm cho mê mẩn.
Có tiếng bước chân vững vàng vang lên sau lưng cô. Hầu hết các chủng tộc ma cà rồng, bất kể là ngoại hình, khí chất đều là thủ đoạn để mê hoặc lòng người, những người không có ý chí mạnh mẽ sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.
Đôi mắt đỏ như máu của Donald trừng trừng nhìn Lance, thằng bé đã co rúm lại thành một quả bóng, bị cơn tức giận ngập trời của cha ép tới mức không thở nổi.
Tần Nguyễn gác chân phải lên trên chân trái, thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, cô cười tủm tỉm chào hỏi Donald. Tần Nguyễn hiểu ý của Donald, gia tộc này khinh bỉ con người, bọn họ lấy việc đùa bỡn con người làm niềm vui.
Nhưng cô thì khác, bất kỳ sinh mệnh nào cũng có giá trị riêng của nó và không thể bị chà đạp.
Tần Nguyễn chỉ vào người hầu bên dưới Lance: “Tôi mặc kệ bóng đêm tối nay như thế nào, Lance có cố tình hay không. Hiện tại cha con các người phải nghĩ cách chữa thương giúp cô ấy phục hồi như cũ, và làm cho cô ấy quên hết chuyện xảy ra đêm nay.”
Khóe môi Donald cong lên vui vẻ: “Đây là tất nhiên.”
Hắn biết người phụ nữ trước mặt mình là một người thông minh.