Ở phòng ngủ chính trên tầng hai của Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn. Bọn chúng đi theo âm thanh đến phòng ăn, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào trong mũi chúng.
Bóng Tuyết đứng ở cửa phòng ăn không đi vào. Âm thanh rất nhỏ, còn có tiếng hít thở rất nhẹ truyền rõ ràng vào trong tai của hai đứa trẻ và con mèo.
Sau khi xuống lầu, sắc mặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ căng thẳng. Em trai của nó, chỉ có nó mới được bắt nạt.
Người khác muốn bắt nạt em trai nó? Hoắc Diêu khịt mũi coi thường, rồi dùng sức bẻ răng nanh.
Không biết thằng bé lấy đâu ra sức lực, suýt nữa đã làm gãy răng của Lance. Nó quay người trở lại phòng em bé.
Hai người hầu chăm sóc cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trong phòng đã nằm gục trên ghế sô pha, chìm vào giấc ngủ say. Không có cửa đâu!
Cơ thể bé nhỏ đập vào tủ lạnh phát ra âm thanh trầm trầm. Lance há mồm kêu loạn.
Hoắc Diêu nghe mà ngẩn người, quay ra nhìn khuôn mặt nhỏ căng cứng, lạnh lùng của em trai đứng ở phía sau. Dám làm tổn thương người của nhà chúng tôi, thằng nhóc cậu chán sống rồi hả!
Lúc ở trên lầu, thằng bé và Hoắc Diêu đã phát giác có một người lạ vào nhà. Đôi mắt xanh biếc của nó trong đêm tối trông có chút rùng rợn, ánh mắt nó nhìn vào trong phòng ăn có sự sợ hãi, giống như bên trong có thứ mà nó vô cùng sợ hãi vậy.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi vào phòng ăn, nhìn thấy một người hầu đang gục trước tủ lạnh. Thái tử nhỏ nheo lại đôi mắt u ám, đi lên trước mấy bước, dùng hai tay nắm lấy chân của anh trai, không chịu buông ra.
“A Diêu, An Kỳ?” Nhưng vừa hút được có mấy ngụm thì đã bị nhân loại quấy rầy, điều này khiến cho cậu bé Lance rất khó chịu.
Cơn đói trong bụng khiến nó không muốn đối phó với hai con người yếu ớt và vô hại phía sau. Lá gan của Hoắc Diêu rất lớn, thằng bé đưa tay chạm vào chiếc răng nanh nhỏ bên trái.
Lance theo bản năng muốn ngậm miệng, cắn đứt ngón tay của tên nhóc nhân loại này. Cơ thể Lance rơi dọc theo tủ lạnh xuống mặt đất.
Nó đã hoàn toàn tức giận, đôi mắt màu xanh lam của nó chuyển thành màu đỏ tươi, thằng bé giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Có một bóng dáng nhỏ nhắn nằm trên người cô ta, trông còn nhỏ hơn nhiều so với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hoắc Diêu thường xuyên cong cong đôi mắt cười, trong mắt thằng bé chợt lóe lên một tia tàn khốc: “A!” Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, quay sang nhìn hai anh em Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hai đứa mặt mũi tràn đầy ngây thơ, leo lên chân ghế đẩu, giống như là muốn trèo lên bàn ăn vậy. Thái tử nhà họ Hoắc tức giận đến mức trực tiếp tóm lấy em trai mình và ném lên người Lance.
Cơ thể Hoắc An Kỳ bay lên, thằng bé nổi giận gầm lên một tiếng. Bất kể có nhìn cảnh này như thế nào, thì nó cũng giống như một con ma cà rồng nhỏ đang gây án.
Lance nhìn thấy người phụ nữ ác độc xuất hiện thì cơ thể căng thẳng, người đầy cảnh giác. Đột nhiên, Bóng Tuyết phát ra tiếng kêu meo meo rất nhỏ.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhau, cả hai đồng thời hành động. Bữa ăn của Lance lại bị gián đoạn.
Lần này, nó bị người đụng bay. Khóe môi Tần Nguyễn cong lên đầy ẩn ý.
Cô đứng thẳng người và từ tốn đi về phía hai đứa trẻ. Thằng bé trừng mắt, há mồm nói: “A.”
Thằng nhóc này đang nói tiếng chim à? “Ê a!”
Đồ khốn, Hoắc Diêu! Giọng nói dịu dàng và quen thuộc vang lên bên ngoài phòng ăn.
Hoắc Diêu muốn đạp em trai xuống, nhưng khi nghe thấy tiếng của mẹ, thằng bé giả vờ giãy giụa muốn trèo lên chân ghế. Lance không biết thực lực của hai ma đầu nhỏ này, nó chỉ cho rằng bọn họ là con người bình thường.
Cơ thể của Lance bay vọt tới chỗ của Hoắc An Kỳ, muốn trả thù vì đã quấy rầy nó ăn cơm. “Meo.”
Tiếng kêu của Bóng Tuyết rất ngoan ngoãn, như thể đang đáp lại Tần Nguyễn. Đôi mắt trong veo của Hoắc Diêu tràn đầy tà khí, cong cong xinh đẹp như vầng trăng khuyết, trông giống hệt Tần Nguyễn.
Sợ nước mắt máu quái dị sẽ rơi xuống tay mình, thằng bé buông răng nanh của Lance ra và vỗ vỗ đầu đối phương. Lance nhe răng, để lộ ra những chiếc răng nanh nhuốm máu.
Đứa trẻ này không chỉ là một con quái vật, nó có cơ thể bất tử, không có nhịp tim, trên người đầy mùi hôi thối và mùi máu tươi, lại còn không biết khống chế mình. Bóng Tuyết tốt nhất!
Bóng Tuyết giơ hai chân trước đã thu lại móng vuốt sắc bén để đẩy Hoắc Diêu ra. Đôi mắt xanh biếc của nó đánh giá xung quanh, đầy cảnh giác và sắc bén.
Bóng Tuyết lại nhìn phòng ngủ của Tam gia và Tần Nguyễn, nó bước q7ua đó rất nhẹ nhàng không gây tiếng động.
Một người hầu gục ngã trước tủ lạnh, không rõ sống chết, trên cổ người này chảy ra máu đỏ tươi, và bé Lance thì đang nằm trên người cô ta. Lance nằm trên mặt đất, gầm gừ đe dọa Hoắc An Kỳ.
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc leo khỏi người của người hầu bất tỉnh. “A!”
Nhóc kia, cậu tên là gì? Vừa đúng lúc này Lance lại lao tới.
Cơ thể của nó bay tới với tư thế muốn đồng quy vu tận. Dưới ánh trăng, đôi tai hồng hồng nhẹ nhàng áp vào cửa lắng nghe, tiếng 2thở đều đều và yếu ớt từ phòng ngủ lọt vào trong tai nó.
Cái đuôi bông xù xinh đẹp phía sau Bóng Tuyết khẽ rung lê0n hai lần. Đối đầu với ánh mắt đỏ như máu của con quái vật nhỏ, Hoắc Diêu lùi lại hai bước rồi nhấc chân đá vào bờ mông cong cong đàn hồi của em trai mình.
Hoắc An Kỳ bất ngờ bị anh trai đạp một cái lảo đảo. Thật ra thái tử nhỏ nhà họ Hoắc cũng nghe không hiểu.
Nhưng nó nhìn con quái vật nhỏ này rất không vừa mắt, nên trên tay lại phóng ra nhiều sát khí hơn. Lance lơ lửng trong không trung, cơ thể nó lại một lần nữa cảm nhận được cơn đau dày đặc xuất hiện khi nó bị một người phụ nữ độc ác khống chế ở trong phòng phẫu thuật.
“Meo!” Gương mặt Hoắc An Kỳ đầy trào phúng, thằng bé ra vẻ bình tĩnh.
Giống như đang nói, cũng có thứ anh không biết cơ à. Nhưng trước khi nó có thể đến gần Hoắc An Kỳ, thì đã bị đá ra xa.
Hoắc Diêu đứng bên cạnh em trai, chậm rãi thu cái chân ngắn ngủn của mình lại. Thằng bé dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ bộ đồ ngủ trên người, nó đứng ở bên cạnh người hầu, và nhìn chằm chằm Lance bằng vẻ mặt không kiên nhẫn lạnh lùng.
“Ê a nha!” Trên hành lang trải thảm hoa văn1 phục cổ, có một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ bước ra khỏi phòng em bé.
Bóng Tuyết ngồi xổm trên tấm thảm ở giữa hành 2lang, giơ chân trước lên liếm láp. Thái tử nhỏ khó chịu nhíu mày, chậm rãi giơ tay lên.
Khi con quái vật nhỏ đến gần, một luồng sát khí mạnh mẽ tràn ra từ cơ thể của Hoắc An Kỳ, ngăn cản Lance người đầy mùi máu tươi tới gần. “Ô a!”
Lance bị đau răng đến mức không thể nhịn được khóc thành tiếng, trong mắt chảy ra dòng máu. Hoắc Diêu đưa tay nắm lấy tai của Lance, kéo mặt của thằng bé quay về phía tầm nhìn của mình.
Lance nhe răng, để lộ những chiếc răng nanh nhuốm máu trong miệng. Có tiếng tách vang lên, đèn trong phòng ăn đã được bật lên.
Tần Nguyễn nhìn thấy rõ ràng khung cảnh lộn xộn ở bên trong phòng. “Bóng Tuyết, sao mày lại ở đây? Đói bụng à?”
Tiếng nói của Tần Nguyễn càng ngày càng gần. Thằng nhóc kia, dừng tay!
Lance đang hút máu con người dừng lại động tác ăn, nó quay đầu nhìn thấy hai con người nhỏ bé ở phía sau lưng mình. Nó ghé sát vào cổ người hầu, tiếp tục uống dòng máu còn nóng hổi từ vết thương của đối phương.
Hoắc Diêu thấy thằng nhóc đó phớt lờ mình, lại còn bắt nạt người của nhà họ Hoắc thì lập tức nổi giận. Thằng oắt này quá thối, Hoắc An Kỳ vốn hơi có bệnh thích sạch sẽ nên không muốn đụng vào đối phương.
Hoắc Diêu tiến lên một bước, nhìn thấy Lance bị sát khí bao phủ không thể động đậy, đôi mắt to tràn đầy tò mò. Những người hầu và ám vệ ở dưới nhà đều đã đi nghỉ ngơi.
Trong phòng khách im ắng vang lên âm thanh kỳ lạ. Sợ làm phiền cha mẹ, chúng để Bóng Tuyết đi dò đường trước, sau khi xác định an toàn mới đi xuống lầu.
Không ngờ ở dưới lầu lại có một con... quái vậy nhỏ xinh đẹp. Hoắc An Kỳ đi tới, mặt nghiêm túc thúc giục: “Ê a!”
Đi! Hoắc Diêu lưu luyến thả Bóng Tuyết ra.
Dưới ánh trăng chiếu vào trong hành lang, hai đứa trẻ và một con mèo thận trọng bước xuống cầu thang. Hoắc An Kỳ thu lại sát khí, ném Lance vào người hầu đang bất tỉnh.
Nó quay đầu lại nhìn Hoắc Diêu thì thấy anh trai đang trèo lên ghế ngồi chỗ bàn ăn rồi. Hoắc Diêu vừa mới có thể đi được, bước chân lảo đảo đi tới chỗ Bóng Tuyết, thằng bé ôm con mèo lên, vùi mặt vào bụng nó và hít mạnh một hơi.
“A!” “Meo!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe thấy tiếng kêu meo meo của Bóng Tuyết, hai anh em nở nụ cười hài lòng. “A Diêu và An Kỳ cũng đói bụng à? Sao lại tới phòng ăn rồi?”