“A!” Hoắc Khương gật đầu: “Phu nhân, cậu chủ Nicolas cùng cô Leslie vừa hạ cánh, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới đây.”
“Anh hai đã biết chưa?” Tần Muội ôm lấy Hoắc Diêu ở trong vòng tay của Tam gia, tên nhóc này rất nể mặt, nó giơ hai cánh tay nhỏ bé lên đòi bế0.
Tần Muội đặt nó xuống ghế sô pha, ngay bên cạnh Bóng Tuyết. Hai con người nhỏ này hơi tí là đánh nhau, nhưng kẻ cuối cùng bị thương vẫn là nó.
Đôi mắt to tròn sáng rõ của Hoắc An Kỳ nhìn chằm chằm vào anh trai: “Ê a!” Nhưng cảnh tượng rất đẹp này cần phải bỏ qua tiếng kêu giận dữ của Bóng Tuyết.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, một đứa ôm đầu Bóng Tuyết, một đứa nắm lấy đuôi nó, cả hai giày vò con mèo luôn tỏ ra oai phong trước mặt người khác nhưng lại vô cùng đáng yêu trước mặt hai đứa trẻ này. Hoắc Khương gật đầu: “Tôi đã sai người sắp xếp xong hết rồi, Nhị gia bảo thuộc hạ hỏi xem phu nhân đã chuẩn bị xong chưa, Nhị gia nói để tránh đêm dài lắm mộng, nên đưa họ đi càng sớm càng tốt, dù sao phía trên gia tộc Boleyn vẫn còn có ông cụ nhà bên đấy.”
Tần Nguyễn vuốt sợi tóc bên mai rồi thản nhiên hỏi: “Tôi không có vấn đề gì, người của gia tộc Lathambo có tới không?” Bóng Tuyết kêu lên thảm thiết.
Cái đuôi của nó bị bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu giữ chặt. Tần Nguyễn cười nói: “Bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến.”
Dù sao cũng là giọt máu của gia tộc ma cà rồng thuần huyết, đến ngay cả Donald cũng không thể không thận trọng. Thằng em cũng không chịu thua kém: “Ê a!”
Không thả đấy! Hai người khoác tay nhau đi vào trong nhà, đập vào mắt họ là dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai của Donald.
Khuôn mặt tái nhợt của Donald trông không giống người thật, vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời đêm đầy sao, cho dù đã cố kìm nén nhưng hắn vẫn không thể che giấu được sự tức giận của mình. Nếu biết trước làm anh phải nhường em, nó sẽ không ra sớm hơn vài phút.
Thấy cháu mình không vui, Tần Muội vội vàng chạy tới ôm nó vào lòng. Trên mặt tụi nó2 hiện lên nụ cười rạng rỡ, cả hai đều nhìn chằm chằm vào bóng trắng trên đùi bác hai.
Bị hai đứa trẻ nhìn chằm chằm, Bóng Tuyết7 đã xù hết lông lên, cơ thể của nó đông cứng trong vòng tay Tần Muội. Hoắc Diêu dùng sức túm chặt đuôi Bóng Tuyết: “A a!”
Anh túm nó trước mà! “Chà, mới bao lâu không gặp mà hai đứa nhóc này đã lên câ7n rồi.”
Tần Muội dường như không nhìn thấy sự sợ hãi của Bóng Tuyết, anh ta ném nó xuống ghế sô pha rồi bước về phía hai đứa ch2áu trai. Bóng Tuyết quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào con Sen rồi xù lông một lần nữa: “Meo!”
Nó biết ngay con Sen hôm nay không có lòng tốt mà. “A, đau quá!”
“Bụng chị đau quá, Nicolas… Cứu chị với!” May mà Bóng Tuyết là yêu tinh mèo, nếu chỉ là một con mèo bình thường thì có lẽ nó đã bị chơi đến hỏng người rồi.
Hoắc Diêu túm đuôi Bóng Tuyết, đang định kéo nó đến chỗ mình thì Hoắc An Kỳ lại giữ chặt đầu con mèo. Giọng nói của Tam gia trầm thấp, không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Hoắc Khương: “Tôi đã báo cho Nhị gia rồi.” Nhớ lại chuyện lúc đó anh ta và Kiều Hi bị ma cà rồng dọa sợ gần chết, là Tần Muội lại cảm thấy rùng mình.
Em gái anh ta suốt ngày tiếp xúc với những thứ gì vậy, không phải quỷ thì cũng là ma, bây giờ còn gặp gỡ đám ma cà rồng phương Tây nữa. …
Nửa tiếng sau. “1Ê a!”
Bình thường Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất bám bố mẹ, nhưng hôm nay đều nghiêng người đòi xuống đất. Thấy hai đứa trẻ thân mật với Bóng Tuyết, Tần Muội ghen tị nói: “Bọn trẻ thực sự thích Bóng Tuyết, người bác như anh còn phải thấy hơi ghen đấy.”
Bóng Tuyết vểnh tai lên nghe, nó chửi thầm, đôi mắt mèo xanh biếc giận dữ lườm con Sen. Tần Muội hài lòng nhìn cảnh này, anh ta biết hai đứa cháu của mình rất thích Bóng Tuyết.
Tần Muội quay lại bế Hoắc An Kỳ. “Meo.” Bóng Tuyết bị kéo cả đầu lẫn đuôi, nó kêu một tiếng đầy thảm thiết.
Bóng Tuyết biết là sẽ có chuyện này mà. “Chị, chị cố nhịn đi, chúng ta đến rồi, rất nhanh sẽ hết đau thôi.”
Mặc dù chưa vào nhà nhưng Tam gia và Tần Nguyễn đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, cùng giọng nói an ủi đầy đau lòng của Nicolas. Nếu đổi thành Tần Muội, chắc anh ta đã chết vì sợ rồi.
Hoắc Khương được Tam gia dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời đi. “Meo!”
Đau thế này thì thích cái gì, người nào thích thì đi mà thích, bản mèo này không thèm! Em là em, anh phải nhường em chứ.
Hoắc An Kỳ nói như vậy khiến Hoắc Diêu hơi động lòng, bàn tay đang nắm Bóng Tuyết cũng buông lỏng hơn một chút. Tần Muội nhếch miệng cười: “Được thôi, anh đang mong mà còn chẳng được.”
Tần Muội thầm nghĩ, lát nữa mình sẽ quay video chung với hai đứa cháu, sau đó gửi cho ba và anh cả, làm hai người đó phải ghen tị với mình. Thái tử nhỏ của nhà họ Hoắc không vui vẻ như anh trai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Bóng Tuyết, như thể đang muốn vuốt bộ lông của con mèo.
Tần nhị thiếu cũng đặt cậu bé xuống bên cạnh Hoắc Diêu, hai đứa nhỏ chơi rất vui với con mèo. Hoắc Khương mang vẻ mặt trang nghiêm bước vào phòng khách, bước chân của ông ta hơi nặng nề.
Tam gia liếc mắt nhìn Hoắc Khương rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?” Đây là lần đầu tiên Hoắc An Kỳ thừa nhận Hoắc Diêu là anh trai.
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc ôm Bóng Tuyết vào lòng, thằng bé nằm trên ghế sô pha rồi ê a hai tiếng với Bóng Tuyết. Tam gia yên lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Bọn họ đến thì mời sang tòa nhà bên cạnh để tiếp đón, tiện thể chuẩn bị chỗ ở hôm nay cho họ đi.”
Nghĩ đến sẽ có cảnh tượng máu me khi Leslie sinh nở, Tam gia không định tiếp đón họ ở chỗ này. “Xem cháu ghen tị kìa, A Diêu ngoan nào, đêm nay bác sẽ ngủ lại đây, để Bóng Tuyết chơi một ngày với hai đứa nhé!”
Hoắc Diêu mừng rỡ, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa: “A!” Hoắc Khương: “Có ngài Donald, ngoài ra còn có mười mấy tên quỷ hút máu của gia tộc Lathambo.”
Khi biết gia tộc Lathambo tới đây, Hoắc Khương đã xác nhận toàn bộ thông tin của những người đi cùng. Tần Nguyễn và Tam gia nắm tay nhau, âu yếm nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Nếu nói hai đứa trẻ này thích Bóng Tuyết thì cũng không đúng, bọn chúng coi Bóng Tuyết như đồ chơi. Vừa được đặt xuống, Hoắc Diêu đã vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.
“Meo!” Bên cạnh có tiếng động vang lên, mặc dù âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để khu nhà nhỏ của Tam gia nghe thấy.
Tam gia và Tần Nguyễn lên lầu thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Thằng anh không lấy được con mèo thì tức giận: “A!”
Em thả tay ra! Bóng Tuyết là yêu tinh mèo, nó thông minh và giảo hoạt hơn hẳn những con mèo bình thường.
Nếu thực sự không muốn chơi với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, Bóng Tuyết đã chuồn từ lâu rồi. Hoắc Khương cung kính đáp: “Tam gia, cậu chủ Nicolas đến rồi.”
Tần Nguyễn cau mày, cô ngạc nhiên hỏi: “Nhanh vậy à?” Tần Nguyễn nói với Tần Muội đang ngây người: “Anh hai, hôm nay nhờ anh trông chừng A Diêu và An Kỳ nhé, lát nữa em và Tam gia có việc phải làm.”
Tần Nguyễn có thể ra tay cứu Leslie, còn về chuyện bàn điều kiện với Nicolas thì phải giao cho Tam gia. Bóng Tuyết đành đứng thẳng, cam chịu giẫm lên lưng Hoắc An Kỳ, nó dùng đôi chân trước mềm mại để giẫm đi giẫm lại trên người thằng bé.
Hoắc Diêu nhìn chằm chằm cảnh này, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ ấm ức.