Hai anh em im lặng giằng co. Anh ta lo lắng đi đi lại lại trong phòng, cơn tức giận bộc phát khắp người như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh anh ta.
Hoắc Vân Tiêu dường như không cảm nhận được sự lo lắng và tức giận của anh ta, anh giương mắt, ôn hòa nói: “Cử hành hôn lễ với Nguyễn Nguyễn thì quá vội vàng, hôm sinh nhật cô ấy, mời người của các gia tộc khác đến, em định cầu hôn cô ấy ở ngay trước mặt mọi người. Đến tết lại giới thiệu cô ấy với họ hàng, cùng các trưởng lão, thân phận nữ chủ nhân nhà họ Hoắc được chứng thực rồi, sau này cũng thuận tiện cho cô ấy làm việc, không bị nói ra nói vào.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung căng cứng, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Giờ phút này mà em còn nghĩ tới sinh nhật của em ấy à?!”
Anh ta nói với giọng không thể tin được, cùng vẻ mặt như bị sốc. Giọng anh ta rất nhẹ, như sợ làm phiền ai.
Hoắc Nhị gia đãc không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như ở trước mặt người ngoài nữa, toàn thân anh ta tỏa ra một luồng khí áp suất thấp. Khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của Hoắc Tam gia nở một nụ cười dịu dàng cưng chiều: “Đây là năm đầu tiên cô ấy bước vào nhà họ Hoắc, cũng nên làm một bữa tiệc cho cô ấy. Sinh nhật của Nguyễn Nguyễn vào mùa đông, còn là cuối năm, hãy làm náo nhiệt một chút.”
Biết chuyện này đã được quyết định, với sự hiểu biết của Hoắc Dịch Dung về em ba nhà anh ta, thì anh ta đoán bữa tiệc sinh nhật này có lẽ không đơn giản. Giọng nói dịu dàng như nước của Tam gia vang lên bên tai Tần Nguyễn: “Đừng khổ sở, cũng đừng thương tâm.”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn thấy vẻ thương tiếc bên trong đôi mắt đào hoa dịu dàng của người đàn ông này, nhớ đến mối tình đơn phương của Lăng Hiểu Huyên, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xúc động. Hai anh em đang ngồi trước bàn làm việc giật mình, đồng loạt ngoái đầu nhìn ra cửa.
Thấy người đứng ngoài cửa, vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu vừa kinh ngạc, cũng có sự thoải mái. Tựa như là hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp mà người đàn ông này làm cho cô, quen rồi thành nghiện, mọi thứ đều cảm thấy thoải mái như lẽ phải thế, giống như thuốc phiện không bỏ được.
Giờ phút này, Tần Nguyễn sâu sắc cảm thấy mình sai rồi. Hoắc Vân Tiêu athu hồi ánh mắt, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh khẽ thở dài và nói: “Anh hai, lúc còn trẻ em cũng không cam tâm.” Ba người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Trong sự im ắng và tĩnh lặng, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Cô mở miệng hỏi: “Tam gia, anh thích em sao?”
Phần hầu kết của Hoắc Vân Tiêu chuyển động, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ thoáng sững lại. Anh cao quý tao nhã như thần tiên, trầm tĩnh đẹp như tranh vẽ, là một quý công tử dịu dàng si tình khiến vô số trái tim phụ nữ rung động.
Ai có thể từ chối một người như vậy. Vô cùng sai.
Sự kết hợp của họ, cuộc hôn nhân của họ và mối quan hệ hàng ngày của họ đều đang đi đường vòng. Hoắc Vân Tiêu khẽ rũ mi, im lặng.
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào, khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của anh phác họa ra những đường nét đẹp đến mê hồn. Tần Nguyễn vội vàng trở về là vì muốn gặp Tam gia, để làm dịu đi những nôn nóng bất an trong lòng cô.
Không ngờ lại được nghe chuyện người đàn ông này đã sắp xếp hết mọi thứ cho cô. “Em cũng rất khó chịu.”
Một giọng nói khàn khàn thê lương từ ngoài cửa truyền đến. Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm Hoắc Dịch Dung, đôi môi mỏng khẽ mím lại: “Anh đang trách cô ấy?”
Ánh mắt Hoắc Dịch Dung hiện lên sự ngạc nhiên, anh ta cũng biết lời nói của mình hơi giận cá chém thớt. Anh ta đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc và ngồi xuống, cả người toát ra sự chán chường và buồn bã.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm em ba đang ngồi đối diện mình, cậu em này của anh ta có phong thái tao nhã như vầng trăng sáng trên trời, tuấn tú không giống người thường, đối mặt với mọi việc đều lạnh nhạt cùng thản nhiên. “Vậy còn em?” Hoắc Dịch Dung dừng cơn thịnh nộ lại, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người đang ngồi trước bàn làm việc: “Em ba, em vì em ấy mà sắp xếp hết mọi thứ, còn em thì sao? Ai sẽ đau lòng cho em đây?”
Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu hơi rũ xuống, anh nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Đã nhiều năm như vậy, chẳng phải lòng dạ đã biết rõ từ lâu rồi à.” Bất chợt, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi anh: “Anh hai, Tần Nguyễn xuất hiện làm cho em rất vui vẻ.”
Một câu em rất vui vẻ khiến Hoắc Nhị gia đang rất tức giận, trong nháy mắt giống như quả bóng bị đâm thủng, xìu xuống. Nhưng rất nhanh, trong mắt anh ta nổi lên mưa gió, anh ta không thể phủ nhận mà nói: “Anh không muốn giận cá chém thớt với cô ấy, nhưng nếu như không có Tần Nguyễn xuất hiện, thì em sẽ không phát sinh quan hệ với bất kỳ cô gái nào, và hiện tại sẽ vẫn bình an trôi qua cuộc sống thanh thản của em. Anh thà rằng em còn sống, chứ không cần em có con nối dõi gì cả!”
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Vân Tiêu nhìn Hoắc Dịch Dung một lúc lâu. Cuối cùng, Hoắc Dịch Dung vẫn là người khônkg chịu được, cúi đầu xuống trước.
“Em ba, anh không cam lòng.” Không kịp cái gì, cái gì mà không kịp cơ.
Câu nói này rơi vào trong tai Hoắc Dịch Dung khiến toàn thân anh ta giận run: “Em đừng có nói như vậy!” Hoắc Dịch Dung cao giọng: “Không giống nhau! Nếu như không có Tần Nguyễn, bây giờ cơ thể em sẽ không xảy ra vấn đề!”
Lúc trước, cho dù sức khỏe của em ba không tốt, nhưng em ấy cũng được tất cả mọi người để ý, cẩn thận chăm sóc. Trên mặt Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười dịu dàng hoàn hảo, anh vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn đang đứng ở ngoài cửa: “Nguyễn Nguyễn, lại đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng, vẫn cưng nhiều như trước vậy. Nụ hôn này mang ý nghĩa trấn an.
Anh dùng ngón tay ấm áp sờ lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, nhẹ nhàng xoa xoa: “Nguyễn Nguyễn, anh kết hôn với em không chỉ là vì con cái hay nhu cầu sinh lý, mà càng vì ý muốn được che chở cho em. Không biết bắt đầu từ bao giờ mà anh không nỡ để em phải chịu uất ức dù là nhỏ nhất.” Hoắc Tam gia phá vỡ sự im lặng này, anh vươn tay nắm lấy tay Tần Nguyễn và kéo cô ngồi lên đùi mình.
Một tay anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của Tần Nguyễn, một tay đưa lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng lại nơi khóe mắt đỏ hoe của cô. Anh ta cố nén sự chua xót trong lòng mà hỏi: “Em muốn xử lý thế nào?”
Ánh mắt của Hoắc Tam gia nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, anh nhẹ giọng nói: “Cho cô ấy một danh phận, em sợ chậm trễ hơn nữa sẽ có rất nhiều chuyện không kịp.” Trong phòng làm việc chỉ còn lại Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Không thể nói là mất hết can đảm, mà là tự trách mình nhiều hơn.
Ở thời điểm mà cô không biết, người này còn làm cái gì vì cô nữa. Nếu tiếp tục đi tới, thì chắc chắn cả hai sẽ không thể nào tiến lên cùng nhau được.
Tần Nguyễn đứng ở trước mặt Hoắc Vân Tiêu, bi thương và áy náy mà nhìn anh. Ngay sau đó, anh mỉm cười.
Nụ cười như gió xuân, phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn là sự ôn hòa quý trọng của anh. Tần Nguyễn bước đi như vô thức, từng bước một tới gần người triệu hồi mình.
Cô không có cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Tam gia. Từ khi Tần Nguyễn xuất hiện, tất cả mọi thứ đều khác.
Em ba phải lo nghĩ phiền muộn, thậm chí có thể thẳng thắn nói ra chuyện hậu sự của mình như vậy, cũng chỉ vì Tần Nguyễn. Hoắc Dịch Dung truy hỏi: “Vậy còn bây giờ, em đã lấy vợ sinh con rồi, em cam tâm sao?”
Nhắc đến Tần Nguyễn, vẻ mặt của Hoắc Tam gia trở nên dịu dàng: “Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình có thể lấy được Nguyễn Nguyễn, còn có hai đứa nhóc hoạt bát nghịch ngợm như vậy, em rất biết ơn sự xuất hiện của cô ấy, và việc cô ấy đã bầu bạn với em.” “Em ba...” Giọng của Hoắc Dịch Dung khàn đi.
Hoắc Vân Tiêu khoát tay, cắt ngang lời tranh cãi của Hoắc Dịch Dung: “Không nói những thứ này nữa, em gọi anh đến đây là để bàn về chuyện sinh nhật của Nguyễn Nguyễn.” Trông thấy cảnh này, Hoắc Dịch Dung không để ý tới hình tượng của mình mà lau mặt một cái, đứng dậy đi ra cửa.
Tâm trạng anh ta đang không vui nên chẳng nói một lời nào cả. Một cảm xúc khó tả dâng lên khiến cô khó thở.
Đó là những cảm xúc lẫn lộn giữa xấu hổ, áy náy, đau lòng và khổ sở, ập vào cô như một làn sóng thủy triều. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ bi thương, cô nhìn chăm chú vào Tam gia, nỗi bất an trong lòng cô đúng là nhẹ đi rất nhiều.
Nhưng chẳng mấy chốc cô lại bị bao phủ bởi một cảm giác trống trải, cô đơn khác. Tần Nguyễn vừa cười vừa khóc.
Cô cười rạng rỡ nhưng những giọt nước mắt lại chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô.