Tần Nguyễn cảm nhận được độ rung trong túi mình, cô lấy điện thoại ra và thấy người gọi là Vệ Tây1 Thi. Cô hỏi Hoắc Diêu.
Lăng Trạch Hằng ở đầu bên kia lại nói. Tần Nguyễn nheo mắt, thẳng thắn nói: “Với thế lực của nhà họ Lăng, muốn tìm được chị Lăng hẳn là không khó. Nghe giọng nói của anh thì có vẻ không lo lắng cho sự an toàn của chị Lăng, chẳng lẽ anh biết được hành tung của chị ấy và biết chị ấy vẫn an toàn?”
Lăng Trạch Hằng thoáng im lặng, rồi trầm giọng nói: “... Con bé có bạn trai.” Tần Nguyễn gật đầu.
Tam gia đánh mắt về phía Hoắc Dịch Dung: “Em không mang theo điện thoại di động.” Sâu trong mắt anh có ngàn vạn cảm xúc, vừa bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyễn là biến thành dịu dàng cưng chiều.
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên: “Em lại muốn chạy ra ngoài à?” “Đúng vậy, một tháng nay tôi không liên lạc được với con bé.”
Giọng của đối phương khá bình tĩnh, cũng không có quá nhiều lo lắng. Hoắc Nhị gia liếc nhìn Tần Nguyễn, anh ta không nhịn được cười mà nói: “Em dâu bận rộn quá đấy, vừa mới ở cữ xong là lại có phiền phức tìm tới rồi. Em và em ba đúng là khác nhau một trời một vực, một đứa quá bận rộn chẳng thấy bóng dáng đâu, một đứa thì quá nhàn hạ.”
Miệng thì giả vờ phàn nàn, nhưng tay anh ta vẫn lấy điện thoại ra. Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy, vẻ uể oải lười biếng biến mất, toàn thân cô trở nên căng thẳng.
Hoắc Tam gia và Hoắc Dịch Dung đều giật mình vì hành động này của cô, họ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Vệ Lâm Thần: “Trường học l7iên tiếp xảy ra chuyện, có một bộ phận học sinh đã xin nghỉ học rồi. Sau đấy, có ai đó tung tin đồn, khiến trường học trở nên thần bí và chứa màu7 sắc linh dị. Các lãnh đạo của trường không chịu nổi áp lực nên quyết định đóng cửa.”
Tần Nguyễn không hiểu: “Họ làm thế có phải là quá v2ội vàng không?” Vệ Lâm Thần: “Trước khi quyết định đóng cửa, ban lãnh đạo cấp cao của trường đã mời đại sư Kiều Nam Uyên của môn phái Mao0 Sơn, đại sư Lộ Văn Bân của môn phái Ngọc Tinh, đại sư Tuệ Thành chùa Nam Ẩn và các Thiên Sư xuất sắc khác đến để đánh giá trường. Cuối cùng cho ra kết luận là trường học có oán khí quá nặng, vì để tránh có thêm người chết, trong vòng mấy chục năm tới tốt nhất là nên bỏ hoang trường Ottey, đừng để ai bước chân vào nơi đấy nữa.”
Tần Nguyễn đúng là biết rõ chuyện oán khí quá nặng. Tần Nguyễn gật đầu, nói thẳng: “Em muốn số điện thoại chú út của Lăng Hiểu Huyên.”
“Lăng Trạch Hằng?” Vệ Lâm Thần nói: “Em ấy mất tích rồi, em biết không?”
“Mất tích?!” Đầu bên kia cũng nhanh chóng kết nối.
“Alo?” Vệ Lâm Thần: “Đã một tháng rồi em ấy không đến trường học, hôm qua người nhà họ Lăng tới trường làm ầm lên.”
“Người nào bên nhà họ Lăng đến trường ạ?” Tư thế ngồi của Tam gia khá lười biếng, anh mặc áo sơ mi trắng, dựa người vào lưng ghế sô pha, áo sơ mi sáng màu mơ hồ lộ ra đường nét cơ ngực.
Tam gia như thế này trông vừa kìm chế vừa cao quý, nhẹ nhàng tao nhã, là người đàn ông thành thục có thể khiến trái tim phụ nữ loạn nhịp. Tôi đã từng gặp người này rồi, là một nha sĩ.”
Lăng Trạch Hằng: “Hơn nữa, khi còn đi học gã ta không học chuyên ngành nha khoa mà là học chuyên ngành tâm lý học, gã có trình độ rất cao về lĩnh vực này. Hoắc Tam phu nhân, cô hiểu ý của tôi không?” Trái tim Tần Nguyễn thót một cái.
Hình như đã lâu rồi cô không liên lạc với Lăng Hiểu Huyên. Người có tử vi kém, thân thể yếu ớt quả thực rất dễ xảy ra chuyện ở trường học.
Tần Nguyễn im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Trường Ottey không phải là một nơi có phong thủy tốt, lại bị tà ma cùng cây bách vàng gây họa nên suýt chút nữa đã trở thành nơi tụ sát, bỏ hoang mấy chục năm cũng tốt.” Tiếng cười củ2a Vệ Lâm Thần thông qua sóng điện từ truyền đến tai Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Suy cho cùng, truyện bên trường Ottey cũng không có liên quan quá lớn với bọn họ, Vệ Lâm Thần gọi điện thoại cho Tần Nguyễn là vì một chuyện khác.
Nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của Vệ Lâm Thần, Tần Nguyễn hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tần Nguyễn không tắt điện thoại, Lăng Trạch Hằng ở đầu dây bên kia cũng rơi vào im lặng.
“A ô...” “Hoắc Tam phu nhân, trước khi cô đi tìm Lận Ninh, tôi muốn nói với cô về chuyện có liên qua đến Hiểu Huyên.”
“Được.” Phát giác tình thế nghiêm trọng, giọng Tần Nguyễn cũng chìm xuống: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, trước tiên cô nhìn sang người đàn ông ngồi ở bên cạnh. “Tôi biết rồi.”
Tần Nguyễn cũng không nói thêm điều gì với Vệ Lâm Thần nữa, cô cúp máy rồi gọi luôn cho Lăng Hiểu Huyên. Tam gia đưa tay vuốt tóc Tần Nguyễn, động tác thân mật trìu mến.
Tần Nguyễn gật đầu: “Đàn chị bị mất tích, em không yên lòng.” Trong lòng Tần Nguyễn cũng đã có suy đoán.
Vệ Lâm Thần: “Hình như là chú út của Lăng Hiểu Huyên.” Cô bấm nhận cuộc gọi rồi đưa di động tới bên tai: “Thầy Vệ?”
“Tần Nguyễn, trường Ottey đóng cửa rồi.” Tần Nguyễn hỏi: “Chị Lăng mất tích lâu như vậy, anh không đến nhà của Lận Ninh để tìm chị ấy sao?”
Lăng Trạch Hằng: “Con bé không ở nơi đó, tôi đã cho người lục soát toàn bộ nhà của gã đấy rồi nhưng cũng không tìm được Hiểu Huyên. Trong một tháng này, hành trình của Lận Ninh chỉ như ba điểm trên một đường thẳng, không có bất kỳ điều gì không thích hợp. Nhưng tôi có trực giác, Hiểu Huyên đang ở trong căn nhà đó.” Giọng nói khàn khàn ấm áp truyền đến, lộ ra một chút mệt mỏi.
Tần Nguyễn đi thẳng luôn vào vấn đề: “Xin chào anh Lăng, tôi là Tần Nguyễn.” “Ba tháng trước, bởi vì xảy ra một số chuyện, nên vì sự an toàn của Hiểu Huyên, lần đầu tiên tôi ngăn cản con bé liên hệ với Lận Ninh, rồi cho người trông coi con bé 24 giờ. Sau khi mọi việc đã ổn, tôi không còn hạn chế tự do của con bé nữa, kể từ đó tới nay Hiểu Huyên chưa từng trở về nhà, con bé giống như rất bài xích tôi, không còn thân thiết với tôi như trước nữa. Mà sự thay đổi này đã có từ trước khi tôi ngăn cản con bé liên lạc với gã Lận Ninh kia rồi. Gã Lận Ninh này cho tôi một cảm giác rất nguy hiểm, tôi không biết có phải nguyên nhân là từ gã ta, khiến Hiểu Huyên bây giờ trở nên kỳ lạ như thế không.”
Tần Nguyễn nhớ lại ký ức lần đầu tiên gặp Lận Ninh, cô cũng cảm thấy có một chút không hài hòa khó tả. Cô nghĩ đến bạn trai của Lăng Hiểu Huyên, Lận Ninh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vệ Lâm Thần cũng đồng ý: “Thật ra trường học xảy ra một loạt sự cố, khiến bên trên đã rất bất mãn rồi, bên phía trường học cũng đã có phương án giải quyết từ sớm, nếu không họ đã không quyết định đóng cửa nhanh như vậy.”
Anh ta lại nói tiếp: “Ngoài việc này ra, tôi còn có chuyện muốn nói với em.” “Thầy Vệ, trước khi Lăng Hiểu Huyên mất tích có gì thay đổi không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, dù sao em ấy không phải là học sinh của tôi.” Cô khẽ mím môi: “Lăng Hiểu Huyên mất tích.”
Hoắc Tam gia nói, giọng rất bình tĩnh: “Cần anh giúp một tay không?” “Tôi nhớ em và em Lăng Hiểu Huyên quen thân với nhau đúng không?”
“Đúng.” Điện thoại của đối phương tắt máy.
Nhìn chằm chằm vào dãy số không có cách nào liên lạc được của Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn rơi vào sự im lặng kỳ lạ. “Biết.”
“Đã lâu rồi tôi không gặp đàn chị nên muốn gặp chị ấy một lần.” Lần này, giọng nói của Lăng Trạch Hằng khó nén tức giận.
Tần Nguyễn hỏi: “Anh Lăng biết phương thức liên lạc cùng địa chỉ của Lận Ninh không?” “Lận Ninh?”
“Đúng!” Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, thần sắc trên mặt không được tốt lắm: “Ý của anh là thôi miên?”
“Tôi cũng không chắc lắm, đã lâu rồi tôi không gặp Hiểu Huyên, trước đó còn có thể gọi điện thoại liên lạc, nhưng bây giờ đến ngay cả giọng nói của con bé, tôi cũng không thể nghe được.” Bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu kéo ngón út của Tần Nguyễn rồi lắc nhẹ.
Ánh mắt Tần Nguyễn rất dịu dàng, cô bóp bóp bàn tay nhỏ của thằng bé rồi khẽ nói: “Sao thế?” Một giọng nói lo lắng dịu dàng vang lên bên tai cô.
Tần Nguyễn ngước mắt lên và nhìn thấy đôi mắt chất chứa sự lo lắng của Tam gia. Hoắc Dịch Dung tìm số điện thoại của Lăng Trạch Hằng rồi đọc cho Tần Nguyễn nghe.
Tần Nguyễn không kịp lưu số mà trực tiếp gọi luôn. Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Anh nghe thấy rồi, sắp đến cuối năm, em đi ra ngoài anh không yên lòng.”
Tần Nguyễn vội bảo đảm: “Em sẽ chăm sóc tốt cho mình.”