Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 731: Lằng nhà lằng nhằng cái gì, chờ gia thưởng cho cái tát à?



Ánh mắt của Tần Nguyễn quá lấy lòng Hoắc Tam gia.

Anh hơi híp mắt, ánh mắt dừng lại một chút trên mặt Tần Nguyễn.

Một lúc sau, anh knhẹ nhàng nói: “Cô gái đang quỳ ở ngoài cửa tên là Tống Tình, năng lực của cô ấy cao hơn cả Hoắc Chi, để cô ấy đi theo em được không?” Nếu như cô ta nhất định phải trả giá bằng thân thể của mình mới có thể đứng ở vị trí gần với ánh sáng đó nhất, thì cô ta đồng ý.

Hoắc Chi dìu Tống Tình vào phòng khách rồi buông tay cô ta ra.

Tống Tình bước những bước chân nặng nề cứng nhắc đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung.
Nói xong lời này, cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hoắc Chi khom người đỡ Tống Tình dậy.

Tống Tình đã quỳ hơn một tiếng đồng hồ, quần áo trên người đã bị đông cứng thành băng từ lâu.
Ông ta đưa chiếc khăn tay màu trắng cho Hoắc Dịch Dung.

Hoắc Dịch Dung nhận khăn, lau sạch mấy đầu ngón tay chạm vào Tống Tình, như thể chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.

Những ngón tay của Hoắc Dịch Dung rất đẹp, dù có một chút chai sần thì vẫn có thể nhìn ra được đôi tay này được chăm sóc rất kỹ.
Cô ta quỳ gối trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm nặng.

“Nhị gia, tôi sai rồi.”

Giọng nói cung kính, trung thành, phục tùng.
Tần Nguyễn cười tủm tỉm: “Được ạ, em thấy cô ấy còn rất xinh đẹp.”

Một vẻ đẹp có tính công kích như vậy, dù là nam hay nữ đều sẽ không kìm được mà bị hấp dẫn.

Hoắc Khương và Hoắc Chi đứng gần đấy nghe thấy vậy thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lòng trung thành khắc cốt ghi tâm khiến cô ta trở thành một thứ vũ khí lạnh không chút cảm xúc, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải giao cho chủ nhân.

Nhìn thấy sự trung thành cùng khẩn cầu yếu ớt trong mắt Tống Tình, Hoắc Dịch Dung đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười của anh ta đầy vẻ hài lòng và rạng rỡ, nhưng cũng không có cách nào che giấu được sự ác liệt ở sâu bên trong.
Hôm nay Hoắc Dịch Dung định chuẩn bị ném lòng tự tôn thảm hại của cô ta xuống vực sâu và chà đạp nó thành cát bụi.

Nếu đã biết rõ ý định của đối phương, sao Tống Tình có thể từ chối.

Cô ta không kiên trì nữa mà từ từ thả lỏng cơ thể, cúi người sát đất trước mặt Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu giống con chim cánh cụt nhỏ ở trong lòng, sợ thằng bé lạnh nên cô đưa cho Tam gia bế.

Cô nhẹ giọng nói: “Em muốn nói với cô ấy mấy câu, Tam gia đưa bọn trẻ ra xe trước nhé?”

Hoắc Tam gia ừ một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua Tống Tình.
Giọng nói ra lệnh vang lên từ phía trên.

Rõ ràng là giọng điệu lạnh lùng, nhưng nghe vào tai Tống Tình lại có vẻ kiêu ngạo.

Giống như trở lại năm cô ta mười sáu tuổi, lần đầu gặp người thiếu niên có khí chất cao quý và đầy ngông cuồng kia.
Hành vi nhục nhã này khiến ánh mắt Tống Tình hoàn toàn trở nên ảm đạm.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vô cùng tái nhợt, đôi mắt trống rỗng, giống như một người đã chết.

Bao nhiêu năm ở trong đội ám vệ, mặc dù là ám vệ nhưng Tống Tình chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Thấy bọn họ muốn đi, Hoắc Dịch Dung trầm giọng nói: “Hôm qua Tống Tình phá hỏng quy củ, để anh nói với cô ta mấy câu rồi một lát nữa sẽ cho cô ta sang tìm em dâu nhé.”

Tần Nguyễn tỏ vẻ đã hiểu: “Em sẽ chờ cô ấy.”

Hai vợ chồng ôm lũ trẻ rời đi, sắc mặt Hoắc Dịch Dung phút chốc trầm xuống.
“Sớm biết như vậy, tối hôm qua cần gì làm mất mặt tôi ở trước mặt người nhà họ Phó.”

Hoắc Nhị gia hất cằm của Tống Tình ra, động tác đầy ghét bỏ.

Hoắc Khương thấy vậy bèn bước tới.
Tần Nguyễn lên tiếng, đến gần Tống Tình.

“Tống tình, gửi tình yêu, cái tên này đã được định trước đường tình nhiều thăng trầm.”

Cơ thể Tống Tình phát run vì lạnh, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy.
Tống Tình với lấy chiếc giày đi trong nhà màu xanh đậm.

Ngay khi tay cô ta sắp chạm tới chiếc giày, thì giọng nói tàn nhẫn vô tình kia lại vang lên.

“Trên tay cô là cái gì đấy, bẩn chết đi được, đừng dùng tay.”
Cô ta đụng phải Tam gia và Tần Nguyễn đang đứng ở cửa.

Tần Nguyễn đứng ở trước mặt Tống Tình, cô cúi đầu nhìn cô gái này.

Mái tóc ướt của Tống Tình đã đông cứng, bộ quần áo ướt sũng trên người cũng trở nên lạnh cóng và cứng đờ.
Anh ta thản nhiên ném chiếc khăn lên mặt bàn trước mặt, và nhấc đôi chân đi đôi giày trong nhà màu xanh đậm lên.

Đôi chân dài kia duỗi ra, mắt cá chân gác lên vai Tống Tình.

Cơ thể vốn cúi thấp của Tống Tình, bị anh ta âm thầm đè xuống nữa.
Ánh mắt Tống Tình nhìn về phía bàn tay đang vươn ra của mình, mu bàn tay không biết đã bị nhiễm máu từ lúc nào.

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua trong bữa tiệc chiêu đãi của nhà họ Phó ở khách sạn Hoàng Đình, ánh mắt Tống Tình lại lóe lên sát khí tàn khốc.

Đây là vết tích để lại khi cô ta vùng vẫy trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ vào đêm qua.
Từng sợi trong cặp lông mi thấm nước được bọc trong lớp băng mỏng.

Hàng mi hơi cong của cô ta tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Giữa trời đông giá rét, người Tống Tình phủ đầy băng lạnh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
“Lằng nhà lằng nhằng cái gì, định chờ gia thưởng cho cái tát à?” Giọng nói không vui và mất đi kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.

Tống Tình dường như hiểu ra điều gì đó, cô ta mở to mắt và đột ngột ngẩng đầu lên bất chấp trên dưới, thân phận của mình.

Hoắc Dịch Dung thong dong ngồi ở trên ghế sô pha, tư thế phóng khoáng thoải mái.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khi mình canh giữ và ngưỡng vọng luồng ánh sáng đó, ngoài phải trả giá cho một trái tim không thuộc về mình ra, thì còn phải hy sinh cả cơ thể của mình.

Tống Tình che giấu sự cô đơn cùng yếu ớt ở trong mắt, cô ta nói rất khẽ: “Tôi biết rồi.”

Cô ta thỏa hiệp.
Tống Tình coi như thoát một kiếp rồi.

Tam gia ấm giọng hỏi: “Lúc nào em đi?”

Tần Nguyễn nhìn đồng hồ, nói: “Em về thay quần áo trước đã.”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung phút chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta đưa tay nâng cằm Tống Tình lên.

Một khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt, không còn chút sắc máu nào lộ ra.

Trong đáy mắt Tống Tình hoàn toàn tĩnh lặng, và có một cái gì đó lặng lẽ vỡ ra.
“Được.”

Tam gia đứng dậy, ôm lấy Hoắc An Kỳ ở gần mình nhất, rồi lấy vũ khí trong tay thằng bé ném cho Hoắc Dịch Dung đang ngồi dựa người vào ghế sô pha.

Tần Nguyễn ôm lấy Hoắc Diêu, cũng lấy vũ khí nguy hiểm trong tay thằng bé đặt trở lại trên bàn.
Đối với cô ta, vết thương trên mu bàn tay, vết đau nhói trên cổ giống như những dấu vết sỉ nhục.

Tống Tình chậm rãi rút tay về, trong mắt toát lên sự bối rối.

Không thể dùng tay, vậy cô ta phải đi giày cho vị gia trước mặt này như thế nào.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Tam thiếu phu nhân.”

Giọng nói run run, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Trong mắt Tần Nguyễn toát ra vẻ thương tiếc: “Đứng lên đi, một lát nữa đến tìm tôi.”
Khôcng ngờ lúc này Tam gia lại nhắc đến Tống Tình.

Tần Nguyễn vô thức quay đầu nhìn Hoắc Dịch Dung.

Sắc mặt Nhị gia bình tĩnh không daao động, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Ánh mắt cô ta cực kỳ bi ai, cô ta làm sao có thể từ chối được nữa.

Vì cái lòng tự tôn đáng thương của mình, mà cô ta chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, cô ta đã phạm phải một sai lầm rất lớn.

Cô ta cho rằng, dù mình không thể đuổi theo ánh sáng ấy, thì cũng có thể đứng ở vị trí gần nó nhất.
Anh không nói gì, ôm hai đứa con ra xe ô tô.

Hoắc Chi tiến lên trước, cung kính nói với Tần Nguyễn: “Phu nhân, Nhị gia bảo tôi đưa chị Tình đi vào.”

“Ừm.”
Cái chân đặt trên vai cô ta cũng chìm xuống.

Đôi giày đi trong nhà của Hoắc Dịch Dung theo động tác hạ thấp người xuống của Tống Tình mà rơi vào tay cô ta.

“Đi vào cho gia.”
Đôi mắt đầy sự sỉ nhục và ác liệt của anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Tình, ánh mắt ấy vừa tàn nhẫn vừa vô tình.

Nhìn thấy sự kinh ngạc và chấn động, cùng với tia bi thương và nhục nhã trong mắt Tống Tình, đôi môi mỏng của Hoắc Nhị gia cong lên tàn nhẫn.

Anh ta nghiêng người vươn tay đặt ở trên mái tóc ẩm ướt do bị đông cứng sau khi quỳ ở cửa cả tiếng đồng hồ, rồi tan chảy ra trong căn phòng ấm áp của Tống Tình.
“Thuộc hạ biết sai, sau này không dám nữa.”

Trong giọng nói của Tống Tình, ngoại trừ cung kính cùng nghe lời, thì không có một tia gợn sóng nào.

Cô ta giống như một người máy vô cảm.
Khi cô ta đứng dậy, bộ quần áo đông cứng phát ra âm thanh chói tai, làn da bên trong bộ quần áo cũng bị cọ sát.

Hoắc Chi đỡ Tống Tình đi vào trong nhà, cô ta đè thấp giọng xuống, nói: “Chị Tình, Tam gia muốn đưa chị đi, hôm nay chị sẽ cùng Tam thiếu phu nhân đi ra ngoài. Một lát nữa ở trước mặt Nhị gia, thái độ nhớ mềm một chút, đừng tiếp tục chống đối bất cứ mệnh lệnh nào nữa.”

Tống Tình mím chặt đôi môi nhợt nhạt.
Anh ta ra lệnh cho Hoắc Chi: “Bảo Tống Tình lăn vào đây.”

“Vâng, Nhị gia!”

Hoắc Chi bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Khi lòng bàn tay chạm đến mái tóc ẩm ướt, động tác của anh ta dừng lại một chút

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hoắc Dịch Dung dùng sức ấn đầu Tống Tình xuống thấp.

Cơ thể Tống Tình căng cứng, hai tay chống ở trên thảm, cơ thể đầy kháng cự.

Cô ta nghiến chặt răng, trong đôi mắt trống rỗng xuất hiện tơ máu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.