Tiếng thở và hơi nóng phả vào tai khiến Tần Nguyễn không được tự nhiên.
Cô rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Đâuc có.” Anh ta khẽ hừ một tiếng rồi bất mãn nói: “Thời buổi bây giờ lại còn có người vào nhà người khác rồi cho người ta ăn cơm chó, thật là bất công mà!”
Tần Nguyễn nghe vậy thì lập tức đỏ mặt. Chỉ có viên đá đen rủ xuống ở chỗ cổ tay tỏa ra ánh sáng lờ mờ dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời.
Sau khi Hoắc Chi rời đi, tay phải của Tống Tình mới rời khỏi cổ tay trái, ánh mắt cô ta như dán chặt vào sợi dây buộc tóc kia. Mái tóc ướt sắp đông cứng của Tống Tình khẽ lay động, cô ta ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt u buồn.
Gương mặt xinh đẹp rất có tính công kích phủ kín sự im lặng chết chóc, khi nhìn thấy sợi dây chun trong lòng bàn tay Hoắc Chi, ánh mắt Tống Tình sáng ngời, như thể cô ta nhìn thấy ý nghĩa để sống tiếp vậy. “Tách!”
Sợi dây chun bật ngược trở lại, đập mạnh vào da thịt giữa cổ tay của Tống Tình. Một giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy đáp lại Hoắc Chi, chỉ là một tiếng ừ không rõ cảm xúc.
Tống Tình dùng tay phải ấn vào giữa cổ tay trái, che lại chiếc chun buộc tóc màu đen kia. Bọn họ không dám lên tiếng khuyên can, làm như thế sẽ chỉ đổi lấy sự tức giận gấp bội của Nhị gia.
May mắn là Tam gia cùng phu nhân đã tới. Cô ta đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.
Trong hai mươi sáu năm, Tống Tình đã trải qua biết bao khó khăn của cuộc đời. Tống Tình run rẩy đưa tay ra, và cầm sợi dây buộc tóc từ lòng bàn tay của Hoắc Chi.
Ngón tay của Tống Tình không được linh hoạt cho lắm, ngón tay run rẩy phải cố gắng rất nhiều mới có thể đeo được sợi dây buộc tóc vào cổ tay mình. Có một số tòa nhà nhỏ nằm song song với nhau.
Đây là nơi ở của Ám vệ nhà họ Hoắc. Cô ta vào nhà họ Hoắc từ lúc 6 tuổi, năm nay 24 tuổi, dùng gần 20 năm để leo đến vị trí thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc.
Tống Tình 16 tuổi đi vào nhà họ Hoắc, bây giờ đã được mười năm. Nhị gia thật sự muốn giết Tống Tình.
Khoảnh khắc đó, không chỉ Hoắc Chi đã nhìn ra, mà cả Hoắc Khương và những ám vệ khác cũng hiểu điều này. Anh ta hỏi, giọng lạnh nhạt: “Người đưa đi đâu rồi?”
Bước chân của Hoắc Chi dừng lại, cô ta cung kính khom người trả lời: “Bẩm Nhị gia, chị Tình đang quỳ ở ngoài cửa.” Hoắc Tam gia ngẩng đầu lườm Hoắc Dịch Dung, ý cảnh cáo hiện ra rất rõ.
Tam gia nói với giọng điệu nhẹ nhàng để chuyển chủ đề về Tống Tình: “Dù gì Tống Tình cũng là người nhà họ Tống, đừng để xảy ra án mạng.” Hoắc Nhị gia là người lạnh lùng tàn nhẫn, từ trước đến nay anh ta đã đưa ra quyết định thì không bao giờ cho phép người khác phản bác, trừ khi người đó là Tam gia.
Hoắc Chi tận mắt chứng kiến Tống Tình hèn mọn cầu xin, chứng kiến người kiên cường cũng có lúc đau lòng rơi lệ. Tống Tình dừng động tác nhỏ không đau không ngứa, nhưng lại có thể làm cô ta bình tĩnh lại này.
Ngoài trời âm 10 độ, nhưng tư thế quỳ gối của cô ta vẫn thật hoàn hảo và đẹp mắt. Toàn thân Tống Tình ướt sũng, cứ quỳ ở ngoài cửa như vậy thì ngay cả người sắt cũng chịu không nổi.
“Xùy!” Hoắc Chi vội vàng chạy tới, cô ta lao lên lầu như một cơn gió.
Vài phút sau, Hoắc Chi lại lao như gió xuống lầu rồi chạy về phía tòa nhà nhỏ của Nhị gia. Cô ta là người của nhà họ Tống, cho nên có thêm một cơ hội so với những người khác.
Sau khi tức giận và tỉnh táo lại hơn một chút, Hoắc Nhị gia ra lệnh trục xuất Tống Tình khỏi nhà họ Hoắc. Bao nhiêu năm cố gắng, chỉ một câu đã bị đánh vào Địa Ngục, làm sao Tống Tình chịu được.
Cô ta quỳ gối cầu xin Nhị gia, thề sẽ không bao giờ chống lại mệnh lệnh của anh ta nữa. Gai nhọn khắp người mỹ nhân lạnh lùng được thu lại, để lộ ra vẻ mềm mại.
Ngón trỏ và ngón cái tay phải của Tống Tình kẹp chặt dây chun, cô ta nhẹ nhàng kéo dây cho đến khi đạt đến giới hạn rồi từ từ buông ra. Trong phòng khách.
Hoắc Chi đi tới, Hoắc Dịch Dung đang trò chuyện với Hoắc Tam gia nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái. Tần Nguyễn đang chơi với Hoắc Diêu khẽ cau mày nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù có ánh nắng mặt trời, nhưng trong mùa đông lạnh giá này, nhiệt độ ngoài trời vẫn là âm 10 độ. Mảng da nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
Tống Tình dường như không cảm thấy đau, cô ta lặp lại hành động trước đó một lần nữa. Cô ta dường như giật giật khóe môi.
Hoắc Chi đang đứng bên cạnh Tống Tình, nhưng cô ta không thể nhìn thấy rõ từ góc độ này. Bao nhiêu năm qua, Tống Tình ở trong đội ám vệ giống như không có cảm giác tồn tại, nhưng thành tích xuất sắc của cô ta lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô ta luôn là người hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nhất. Hôm nay, trong việc trừng phạt Tống Tình, Hoắc Chi là người ở trong cuộc nên biết rõ nội tình hơn người khác một chút.
Tống Tình đã phạm vào quy định của Nhị gia, không tuân theo mệnh lệnh của ngài ấy. Xung quanh không còn ai khác, cô ta kéo khóe môi nở một nụ cười mất tự nhiên.
Nụ cười hơi khó coi, nhưng gương mặt cô ta lại rất dịu dàng. Theo suy nghĩ của Tam gia, cho dù là gia tộc phụ thuộc thì cũng phải được tôn trọng.
Hoắc Dịch Dung nhếch môi, sự ngang ngược và máu lạnh trong mắt đang sắp khó kìm nén được, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn nói: “Anh biết rồi, anh có làm gì cô ta đâu.” Đời này không còn gì luyến tiếc.
Chết cũng không hối tiếc. Đây được coi là sự phản bội, là điều tối kỵ và sẽ bị xóa bỏ.
Nhưng, xuất thân của Tống Tình, tuy không thể so được với bốn gia tộc lớn cùng sáu thế gia, thì cũng coi như là con cháu của một gia tộc thế gia nhỏ. Mạng sống của Tống Tình còn chưa đi vào đường cùng.
Hoắc Chi bước đi không phát ra tiếng động đến bên cạnh Tống Tình đang quỳ trên mặt đất. …
Tại khu phía Tây. Hoắc Chi cũng như vậy, cô ta luôn có sự kính nể đối với Tống Tình.
Tối hôm qua, cuộc hẹn của Nhị gia đến nhà họ Phó có sự tháp tùng của Tống Tình và Hoắc Chi. Tam gia vòng tay qua vai Tần Nguyễn, ghé sát vào tai cô thì thầm điều gì đó.
Nhìn thấy động tác cônag khai này, khóe môi của Hoắc Nhị gia hơi giật giật. Trong tay Hoắc Chi cầm một sợi dây chun màu đen, nó lóe lên những tia sáng dưới ánh mặt trời.
Hoắc Chi dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nơi ở của Hoắc Dịch Dung. Hoắc Dịch Dung cười khẩy, tiếng cười đầy châm chọc và tàn nhẫn: “Cái loại tự cho là thông minh, thích quỳ thì cứ quỳ đi!”
Môi Hoắc Chi giật giật, cô ta ngẩng đầu nhìn sang Hoắc Khương. Cô ta đưa bàn tay nắm chặt của mình ra trước mặt Tống Tình đang tỏ vẻ thờ ơ và chuẩn bị chịu chết.
Hoắc Chi chậm rãi mở lòng bàn tay ra, để lộ món đồ giấu ở bên trong. Tống Tình có năng lực xuất chúng, xuất thân cũng làm cho rất nhiều người khác ở trong đội ám vệ phải ghen tị. Ngày thường cô ta rất kiệm lời, như thể không có dục vọng, không có yêu cầu gì vậy.
Dù là thực lực hay phong cách làm việc, có rất nhiều người trong đội ám vệ đều tôn trọng cô ta. Đó là một sợi dây chun màu đen, trên sợi dây treo một viên đá đen.
“Chị Tình, em lấy được đồ rồi này.” Viên đá đen chạm vào mu bàn tay, và rủ xuống khoảng trống giữa cổ tay cô ta.
Trái tim của Tống Tình nhẹ nhàng hạ xuống. Tuy nhiên, khi Hoắc Chi sắp nhìn thấy thì Tống Tình lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, thái độ im lặng trầm mặc.
Hoắc Chi ngẩng đầu nhìn về phía trong phòng khách, nghe tiếng cười của Nhị gia đang chơi đùa với hai cậu chủ nhỏ, cô ta đè thấp giọng xuống, nói: “Chị Tình, em đi vào trước, giờ có Tam gia ở đây rồi, chị sẽ không có việc gì đâu.” Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Chi nhìn Tống Tình đang quỳ ở ngoài cửa, cơ thể cô ta run rẩy vì lạnh và sắp ngất đi.
Hoắc Chi mím chặt môi. Mỗi khi sợi dây chun bật trở lại, phát ra âm thanh trầm trầm, cùng cảm giác nhói nhói rất nhẹ từ cổ tay khiến đường cong trên khóe môi Tống Tình càng thêm sâu.
Vực thẳm từ lâu đã cầm tù Tống Tình, giam cầm tay chân và hạn chế cử động của cô ta. Cả đời này, cô ta sẽ không bao giờ có thể leo lên được nữa.
Cơ thể cô ta chìm xuống đáy vực sâu, và linh hồn của cô ta đã hiến tế cho ánh sáng mà cô ta theo đuổi trong cuộc đời này. Thấy ông ta làm động tác lắc đầu thì cũng không nói gì nữa.