Từ đầu đến cuối, trong đầu anh đều là chuyện vết sẹo của Tần Nguyễn biến mất quá nhanh, nên anh 2cũng không để ý tới một vài chỗ không an phận trên cơ thể mình.
Vết mổ của Tần Nguyễn khôi phục như lúc ban đầu k7hông có nghĩa là anh sẽ biến thành cầm thú, mặc kệ mọi thứ và chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình. Sau khi thay đồ ng7ủ, Hoắc Vân Tiêu bước ra khỏi phòng thay đồ, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.
Trái tim xao động vì Tần Nguyễn của a2nh đã dần ổn định.
Từ đáy lòng anh càng dè chừng trước những thay đổi ngày càng bất thường của cô. Nhưng điều này không có nghĩa là Tần Nguyễn có thể cách anh càng ngày càng xa.
Ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt người lớn, nổi loạn và ngang ngược trước mặt người ngoài, tính tình của cô vô cùng hoang dã.
Một Tần Nguyễn như thế vừa chân thực lại đáng yêu, khiến người ta nhìn mà cảm thấy vui vẻ. Người hầu nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Hoắc Chi thì ngồi ở cái ghế đặt giữa hai chiếc giường của các cậu chủ nhỏ.
Cô ta khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm canh giữ lũ trẻ.
Thỉnh thoảng, khi nhìn xuống Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, khuôn mặt không biểu cảm của Hoắc Chi sẽ thoáng trở nên dịu dàng hơn một chút, đôi mắt vô cảm cũng nhiễm một sắc thái kỳ lạ. Lần thứ nhất rất nhẹ, giống như thăm dò.
Lần thứ hai thoáng nặng hơn một chút, để lại một dấu đỏ trên gương mặt trắng nõn của Hoắc Diêu.
Ngón tay kia chuẩn bị đâm tiếp, nhưng nhìn thấy dấu đỏ xuất hiện thì dừng lại. Cô đi đến cửa, hạ thấp giọng nói với Hoắc Chi: “Chăm sóc tốt cho bọn trẻ nhé.”
“Vâng, phu nhân!”
... Lúc này, Tần Nguyễn đẩy cửa phòng.
Hoắc Chi đứng ở cửa, cô ta cúi đầu lên tiếng chào hỏi: “Phu nhân!”
Tần Nguyễn nhìn hai đứa nhỏ ngủ ở hai giường khác nhau, nét mặt trở nên dịu dàng: “A Diêu với An Kỳ ngủ bao lâu rồi?” Cô bé này thật là không khiến người ta bớt lo.
Trong phòng ngủ vang lên một tiếng thở dài, xen lẫn thỏa hiệp.
Hoắc Vân Tiêu biết trên người Tần Nguyễn có bí mật, anh cũng đã từng hỏi qua, nhưng có lẽ cô bé kia không muốn lừa gạt anh nên kiểu gì cũng sẽ lơ đãng chuyển đề tài. Đôi mắt đen láy của Hoắc An Kỳ khẽ chớp, một đôi mắt không hề buồn ngủ xoay tròn đánh giá Hồ Nhất Ngạn.
Có lẽ là thằng bé đang ước tính xem người này có vô hại hay không.
Nhìn một hồi, Hoắc An Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại. Hoắc Vân Tiêu dựa người ở trên giường, đôi mắt anh hơi nhắm lại, trong lòng không ngừng chìm xuống.
Sự dung túng mà trước đây anh dành cho Tần Nguyễn, khiến cảm xúc của anh bây giờ trở nên phức tạp.
Anh đặt cô ở vị trí bình đẳng, cho cô sự tôn trọng, cho cô không gian để phát triển, đồng thời cũng cho cô quyền lực mà những người phụ nữ khác không thể nắm giữ được. Tần Ng0uyễn ở trước mặt anh thì ngoan ngoãn, nhưng ở trước mặt những người khác lại giữ nguyên tính tình hoang dã lúc ở khu tây.
Năng lực kỳ lạ của cô, cơ thể hồi phục quá nhanh, cùng việc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vừa mới ra đời đã thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, cơ thể cũng đặc biệt rắn rỏi hơn.
Nếu không phải con cháu nhà họ Hoắc vừa ra đời đã phải tiến hành xét nghiệm ADN, thì anh đã hoài nghi hai đứa trẻ này không phải huyết thống của nhà họ Hoắc, mà là linh đồng do trời đất thai nghén ra rồi. Thằng bé cũng không thèm để ý ngón tay của Hồ Nhất Ngạn nghịch bàn tay nhỏ bé của mình, nó để mặc cho đối phương nghịch.
“Chậc, sao cậu không để ý tới tôi, cậu cũng cao quý lạnh lùng như cha của cậu vậy.”
Đôi mắt nhắm nghiền của Hoắc An Kỳ khẽ nhúc nhích, như là muốn mở ra. Đó là biểu hiện của việc cô ta yêu thích hai đứa bé.
Đột nhiên, một làn sương trắng xuyên qua cửa sổ sát đất, bay vào phòng lũ trẻ.
Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Chi quét ngang, giây tiếp theo, cơ thể cô ta tê liệt, ý thức rơi vào hôn mê. Hoắc Vân Tiêu quyết định chủ động xuất kích, để Tần Nguyễn cam tâm tình nguyện mở ra bí mật giấu ở trong đáy lòng của cô.
...
Nửa tiếng sau. Đối phương quay người đi đến bên giường Hoắc An Kỳ, lại giơ đầu ngón tay chọc vào mặt thằng bé giống như chọc Hoắc Diêu.
Lần này, anh ta không thành công.
Khi ngón tay xinh đẹp kia sắp chạm vào mặt Hoắc An Kỳ, thái tử nhỏ nhà họ Hoắc bỗng mở đôi mắt đen láy ra, ánh mắt sắc bén không giống của trẻ con nhìn thẳng vào người vừa tới. Hồ Nhất Ngạn nhìn chằm chằm vào thằng bé một lúc lâu, nhưng vẫn không đợi được nó mở mắt.
Anh ta bĩu môi: “Tôi nói cho cậu biết nhé, tôi là yêu tinh, chuyên đi ăn thịt trẻ con đấy.”
Mí mắt của Hoắc An Kỳ cũng không nhúc nhích. Những cái đuôi màu đen đung đưa trong không trung, bao phủ toàn thân Hồ Nhất Ngạn, trông như hiệu ứng đặc biệt của phim điện ảnh vậy.
Anh ta vươn tay chộp lấy một cái đuôi, sau đó dùng lưỡi dao gió chặt đứt nó mà không chớp mắt lần nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Nhất Ngạn hơi vặn vẹo, anh ta cầm cái đuôi lông xù màu đen đưa đến trước mặt Hoắc An Kỳ. Hồ Nhất Ngạn không cam tâm, lại giả vờ hung dữ mà nói: “Đứa trẻ giống như cậu, tôi chỉ cần há mồm cắn một miếng.”
Hoắc An Kỳ giống như đã ngủ thiếp đi rồi.
Hồ Nhất Ngạn vẫn cười tươi rói, anh ta biết Hoắc An Kỳ không thật sự ngủ, chỉ là thằng bé vô cùng lạnh lùng cao ngạo, không muốn để ý tới anh ta mà thôi. “Được một lúc rồi ạ.”
Hoắc Chi ép âm lượng xuống rất thấp, sợ quấy rầy đến hai cậu chủ nhỏ.
Tần Nguyễn gật đầu, cô bước đến gần Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Dù thế nào thì chuyện này cũng tạo thành một chút ngăn cách giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ, anh không muốn chờ nữa.
Chỉ cần anh muốn là sẽ có trăm nghìn biện pháp để Tần Nguyễn phải nói ra. Anh ta vẫn đang trong trạng thái biến hình, hầu kết ở cổ vẫn còn, đã mất đi sự nữ tính, và khuôn mặt của anh ta vẫn không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhưng lại có thêm nét quyến rũ của đàn ông.
Thấy Hoắc An Kỳ đã tỉnh, Hồ Nhất Ngạn híp mắt cười, ngồi xổm ở bên giường, ngón tay dừng ở giữa không trung đổi phương hướng.
Anh ta nhấc bàn tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ rồi cười khẽ: “Cậu chủ nhỏ, cậu có biết tôi là ai không?” “Ài, cậu tỉnh rồi à?”
Giọng nói trung tính dễ nghe vang lên.
Nhìn xem người vừa nói, chẳng phải là Hồ Nhất Ngạn đây sao. Tần Nguyễn cẩn thận mở cửa phòng tắm, và thò đầu ra ngoài.
Cô nhìn thấy Hoắc Tam gia đang nằm nhắm mắt ở trên giường.
Nghĩ là anh đã ngủ rồi nên cô thở phào nhẹ nhõm, quấn khăn tắm đi ra ngoài. Làn sương trắng hóa thành hình người, với mái tóc dài bay phấp phới, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào.
Bóng người đi đến bên giường của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, ánh trăng ngoài cửa sổ khúc xạ chiếu vào bên trong, phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh đứng bên giường.
Đối phương đứng đó một lúc lâu, chờ hơi lạnh tản đi mới duỗi năm ngón tay thon dài ra, giơ ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Diêu. Tính tình đúng là giống hệt cha ruột của nó.
Hồ Nhất Ngạn không trêu thằng bé nữa.
Anh ta đứng lên, đột nhiên sau lưng xòe ra tám cái đuôi lông xù màu đen. Người hầu đứng ở bên giường nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng.
Ở quá gần bọn trẻ, rất dễ đánh thức chúng.
Tần Nguyễn dừng ở bên giường của Hoắc Diêu, ngón tay cô lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của thằng bé, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng. Hai tay hai chân của Hoắc Diêu dang rộng, thằng bé nằm ngửa ngủ giống như một chú heo con.
Lại nhìn sang Hoắc An Kỳ đang ngủ nghiêng, hai cái tay nhỏ đặt trên gối, tư thế ngủ rất dễ thương và đáng yêu.
Tần Nguyễn sờ lên khuôn mặt trắng trẻo của Hoắc An Kỳ rồi nhanh chóng rút tay về. Bước chân của cô nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến phòng thay đồ.
Ngay lúc Tần Nguyễn vừa đi vào phòng thay quần áo, thì Tam gia nằm ở trên giường cũng mở đôi mắt tỉnh táo ra.
Anh nghiêng đầu quét mắt về phía cửa phòng thay quần áo, một nụ cười dịu dàng và nuông chiều xuất hiện trên môi Hoắc Tam gia. Không biết Tần Nguyễn nhìn bao lâu, cho đến khi cô cảm thấy hai mắt mình nhức mỏi mới khẽ chớp mắt, xoay người rời đi phòng ngủ.
Lần này cô không nghe lời Tam gia, đi ăn cơm trước, sau đó đi xem hai đứa nhỏ. Cô đi thẳng đến căn phòng dành cho hai đứa bé ở bên cạnh.
Hoắc Chi và người hầu ở trong phòng đang trông hai cậu chủ nhỏ nằm ngủ. Chẳng biết Hoắc An Kỳ đã mở mắt ra từ lúc nào.
Đôi mắt đen láy của thằng bé cứ nhìn chằm chằm vào Hồ Nhất Ngạn không biết đã bao lâu.
Đối mặt với ánh mắt trưởng thành bình tĩnh của Hoắc An Kỳ, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Hồ Nhất Ngạn trở lại bình thường.
Chiếc đuôi gãy trong tay anh ta hóa thành một luồng ánh sáng dung ngập vào lòng bàn tay của Hoắc An Kỳ.
Hồ Nhất Ngạn nói khẽ: “Cậu chủ nhỏ, đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, khi nào cậu gặp nguy hiểm thì trong lòng cứ gọi tên của tôi, cho dù tôi đang ở nơi nào cũng sẽ đến bên cạnh cậu. Đây là bí thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ chúng tôi, và tôi tên là Hồ Nhất Ngạn, cậu nhất định phải nhớ kỹ nhé.”
Hoắc An Kỳ giơ bàn tay nhỏ bé lên, và nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống không, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì hiếm khi lộ ra vẻ nghi hoặc.