Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 726: Hoắc tam gia nguyễn nguyễn, chúng ta về nhà thôi



Trước khi Hồ Nhất Ngạn rời đi, câu nói đầy vui vẻ của anh ta truyền vào tai Hoắc An Kỳ.

“Sẽ có người tặng quà cho anh của cậu, nhóc con, sau knày chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Tộc Cửu Vĩ Hồ mỗi khi tu luyện năm trăm năm sẽ mọc ra một chiếc đuôi mới, tặng Hoắc An Kỳ một chiếc đuôi khiếnc anh ta tổn thất năm trăm năm tu vi. Tần Nguyễn bế con đặt lên đùi, vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nó rồi cười hỏi: “Sao thế, con muốn đi tìm bác hai à?”

“Bốp bốp bốp!”

Bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu vỗ mạnh hơn.
Tất cả mọi thứ trong biệt thự Hương Tạ đã có Hoắc Khương, Hoắc Chi dẫn người hầu đi thu dọn.

Hơn một tháng trước, Hoắc Xuyên nhận mệnh lệnh của Tam gia, đi tới vùng đất nào đó ở phía Tây để đồ sát một thế lực.

Không lâu sau khi trở về, anh ta lại dẫn người đi làm nhiệm vụ.
Mặc dù bây giờ chưa biết nói, nhưng bọn chúng có thể dễ dàng giao tiếp với cha mẹ.

Hoắc Tam gia đặt cốc nước xuống bàn rồi bước tới.

Anh cúi đầu nhìn vợ con, đôi mắt lười biếng nheo lại, ánh mắt lưu luyến và đầy ẩn ý nhìn vào khuôn mặt của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Anh ta cũng rất thương hai đứa cháu này.

Có một lần, Hoắc Diêu tưới nước tiểu lên cả người Hoắc Nhị gia.

Sau khi đi tiểu, tên nhóc còn cười khanh khách như thể đang cố ý.
Chớp mắt đã tới cuối năm.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là Tết.

Vào một buổi sáng nào đó, Tần Nguyễn nằm trên chiếc giường êm ái, mơ màng mở mắt ra và thấy Tam gia đang đứng cạnh giường, anh nhìn cô với một nụ cười dịu dàng.
Mặc dù đã về đây được vài ngày nhưng hai đứa trẻ chưa từng ra khỏi phòng.

Có lẽ hai thái tử nhỏ không biết rằng Tam gia đang hỏi ý kiến của Tần Nguyễn.

Hai đứa trẻ có được ra khỏi phòng hay không vẫn phải do mẹ của chúng quyết định.
Cô hỏi: “Hoắc Chi và Hoắc Khương đi rồi à?”

Tam gia nhẹ giọng nói: “Bọn họ đến chỗ anh hai, gần đây bên đó khá bận nên thiếu người.”

“Bốp bốp bốp!!!”
Nó ngoan ngoãn nằm xuống ngủ tiếp, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

….

Vừa mới sinh được vài ngày mà Tần Nguyễn đã đi ra ngoài đối phó với ma quỷ, vết sẹo trên bụng cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Hoắc An Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cửa sổ sát đất.

Hồ Nhất Ngạn đã biến mất, không hề để lại bất cứ dấu vết nào.

Hoắc Diêu ngủ say ở chiếc giường đối diện, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.
Hoắc Tam gia nhìn Tần Nguyễn, dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, ánh mắt anh lóe lên ánh sáng quyến rũ.

Tần Nguyễn chậm rãi chớp mắt, cô dở khóc dở cười nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Tần Nguyễn từ từ đứng dậy, cười nói: “Vậy qua đó một chút, A Diêu và A Kỳ cũng nhịn sắp chán chết rồi.”
Tần Nguyễn rủ mắt xuống, dịu dàng hỏi: “An Kỳ cũng muốn đi à?”

Cô tiện tay bế Hoắc An Kỳ lên đùi, đứa bé này ngoan ngoãn hơn Hoắc Diêu rất nhiều.

Thái tử nhỏ của nhà họ Hoắc gật đầu.
“Được.”

Vẻ mặt Tam gia đầy dịu dàng, ấm áp, đôi mắt trong veo làm động lòng người.

Từng lời từng chữ đều được anh nói với giọng điệu dịu dàng, chiều chuộng và đầy sức hút.
Ngày hôm sau, cô bị Tam gia dỗ dành đi khám toàn thân.

Kết quả là chẳng có vấn đề gì.

Một tháng sau đó, Hoắc Tam gia không cho Tần Nguyễn ra ngoài, bắt cô phải ngoan ngoãn ngồi nhà.
Tần Muội rất thương xót khi thấy cảnh này, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của hai đứa cháu trai, anh ta chỉ đành hy sinh Bóng Tuyết cho hai đứa chơi đùa.

May mà Bóng Tuyết là một con yêu tinh mèo, nếu không nó sẽ bị hai thái tử nhỏ của nhà họ Hoắc đùa đến chết mất.

Người nhà họ Hoắc thỉnh thoảng cũng đến thăm hai đứa bé, Hoắc Dịch Dung là người chăm nhất.
Anh ta không đủ sức để cho Hoắc Diêu một chiếc đuôi khác.

Con rắn ngốc Trường Uyên bị mất trí nahớ kia, cùng Lam Án đưa người đẹp về núi Kỳ.

Hai người đó vẫn chưa tặng quà, sợ rằng Hoắc Diêu sẽ phải chờ đợi quà gặp mặt thêm một thời gian nữa.
Đừng nhìn Hoắc Vân Tiêu luôn có số đông ám vệ đi theo mỗi khi ra ngoài, anh đã gặp rất nhiều lần ám sát từ khi còn nhỏ.

Khu nhà tổ của nhà họ Hoắc là nơi có hệ thống an ninh mạnh nhất.

Bây giờ có Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, Tam gia sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra với hai đứa trẻ.
Tần Nguyễn nghe nói là đi tới nước Fuluo, từ giờ tới cuối năm sẽ không về.

Lần này bọn họ quay về nhà họ Hoắc, thứ nhất là vì cuối năm nên về đón Tết cùng mọi người trong nhà.

Thứ hai là rất dễ xảy ra ám sát trong khoảng thời gian này, là người nắm quyền của Nội Các không hề đơn giản, nhất là người nhà họ Hoắc lại càng như vậy, bọn họ đã gặp phải vô số lần ám sát trong cuộc đời.
Trong thời gian này, ba cha con nhà họ Tần thỉnh thoảng đến thăm.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất thích con mèo mà Tần Muội mang tới.

Mỗi khi nhìn thấy Bóng Tuyết, hai đứa trẻ sẽ kéo đuôi nó rồi kéo đến trước mặt để giày vò, cho đến khi Bóng Tuyết gào lên.
Hoắc Dịch Dung không những không tức giận, anh ta còn cười gian, nói: Tên nhóc Hoắc Diêu này là một đứa trẻ có cá tính đấy.

Đời thứ tư của nhà họ Hoắc đã được sinh ra, nhưng ngoài hai nhà Tần, Hoắc thì người ngoài hầu như không có ai biết, công tác giữ bí mật được tiến hành rất tốt.

Một tháng cứ thế trôi qua.
Một lát sau, Tam gia nhếch môi rồi dịu dàng nói: “Hôm nay anh hai ở nhà, dẫn bọn nhỏ qua chơi một lát nhé?”

Khi nói câu này, Tam gia nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Tần Nguyễn quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
Anh nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta về nhà thôi.”

Ngày hôm đó, bọn họ đưa con về căn nhà nhỏ ở khu nhà của nhà họ Hoắc.

Khi bọn họ trở về, Tam gia và Tần Nguyễn không cần phải làm gì, mỗi người bế một đứa bé.
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất đẹp.

Cô vừa định nói gì đó thì trong lòng có động tĩnh.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ từ từ bò xuống, bọn chúng tiến đến bên chân Tam gia rồi mỗi đứa ôm một chân, sau đó ngửa đầu nhìn cha với ánh mắt đầy khát vọng.
Vài ngày sau khi trở lại khu nhà của nhà họ Hoắc, Hoắc Khương và Hoắc Chi lại cùng nhau biến mất.

Bên trong phòng khách được trải bằng chiếc thảm mềm mại quý giá, Tần Nguyễn ngồi sưởi ấm cạnh lò sưởi. trêu đùa với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang chơi trên thảm.

Thấy Tam gia bê cái chén từ trên lầu đi xuống, Tần Nguyễn nửa quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh.
Nó cười toe toét rồi còn gật gù đắc ý.

Hoắc An Kỳ đang nghịch đồ chơi trong tay cũng bò đến bên chân Tần Nguyễn.

Bàn tay nhỏ bé của nó kéo áo mẹ mình.
Hoắc An Kỳ nhìn vào cái miệng đang trề ra của Hoắc Diêu, Hoắc Diêu thở đều, thỉnh thoảng còn phun ra bong bóng.

Một nụ cười thoáng hiện lên trong mắt Hoắc An Kỳ.

Một giây sau, nụ cười trong mắt thái tử nhỏ của nhà họ Hoắc biến mất.


Bên căn biệt thự của Hoắc Dịch Dung hôm nay rất náo nhiệt.

Khi gia đình bốn người Hoắc Tam gia tới nơi, họ tình cờ bắt gặp Hoắc Dịch Dung đang trừng phạt thuộc hạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.