Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 718: Nguyễn nguyễn, em nói xem anh phải làm gì với em bây giờ?



“Nguyễn Nguyễn, con dậy rồi mà cứ khóc mãi.”

Không biết Tam gia xuất hiện ở hành lang tầng hai từ lúc nào, anh đ1ột nhiên lên tiếng.

Tần Nguyễn ngước mắt, nhìn người đàn ông dáng dong dỏng cao ở trên lầu, cô vội vàng đứng dậ2y chạy lên trên. Cô gánh vác sứ mệnh là sứ giả dẫn đường ở nhân gian, có trách nhiệm quét sạch tất cả tà ma quấy rố0i trật tự của nhân gian.

Hai anh cảnh sát lập tức mừng rỡ.

“Được, chúng tôi đợi Tần tiểu thư!”
Hoắc Diêu cười khanh khách, ngón tay nhỏ chỉ vào Bóng Tuyết: “Oa ô ô ô...”

Trông Bóng Tuyết có vẻ sợ hãi.

Nó đứng lên, tứ chi mềm dẻo từ từ lui về phía sau, làm ra tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Hoắc An Kỳ ở bên cạnh nhìn xem.

Đột nhiên thằng bé vươn bàn tay nhỏ ra, kéo Bóng Tuyết đến bên người mình, trong miệng phát ra tiếng ô ô thúc giục.

Bóng Tuyết kêu meo meo, cam chịu làm cu li.
Nếu là một người bình thường nhìn thấy một đứa trẻ như vậy, nhất định sẽ rất sợ hãi.

Hoắc Tam gia hơi nhướng mày, đưa tay sờ gáy con trai nhỏ.

Nghĩ đến hai cảnh sát còn đang chờ ở dưới lầu, Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu đến bên giường, cẩn thận đặt thằng bé vào giữa.
Ai không biết còn tưởng rằng nó đang chịu ấm ức ghê lắm.

“Ha ha ha...”

Được Bóng Tuyết xoa bóp bằng chân trước, Hoắc Diêu bật cười sảng khoái.
Vừa mới bước lên bậc thang, cô bỗng nhiên quay đầu lại nói với hai cảnh sát đang ngồi trên ghế7 sô pha: “Hai người chờ một chút, tôi đi dỗ lũ trẻ rồi sẽ đi cùng hai người.”

Do dự mãi, cuối cùng Tần Nguyễn v7ẫn quyết định đi một chuyến.

Tà ma không kiêng nể gì mà làm loạn, cô lại không thể từ chối chỉ vì không thích m2ột số người.
Nhất là thái tử nhỏ Hoắc An Kỳ, thằng bé ngậm ngón tay cái trong miệng, rồi nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt to tròn sáng ngời, cánh tay còn lại vung vẩy muốn cô ôm vào lòng.

Hoắc Diêu nhìn thấy hành vi “cáo già” của em trai, liền bò đến bên giường.

Đến bên giường mà thằng bé còn không dừng lại, vẫn bò thẳng về phía trước.
“Tam gia, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoắc Tam gia khoanh tay trước ngực, cằm hơi hếch lên: “Như em thấy đấy, hai đứa chúng nó đang bắt nạt một con mèo nhỏ.”

Tần Nguyễn quay đầu nhìn người hầu đứng cách đó không xa: “Bóng Tuyết vào bằng cách nào?”
Bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu nắm lấy ống tay áo Tần Nguyễn, không muốn mình bị bỏ xuống như vậy.

Thằng bé đạp chân, muốn leo lên cánh tay của Tần Nguyễn rồi leo lên người cô.

Tần Nguyễn kéo tay của Hoắc Diêu ra, rồi nghiêm túc nói: “Con ngoan nào, đừng nghịch ngợm nhé, cũng đừng bắt nạt Bóng Tuyết, nó không phải là con mèo bình thường đâu.”
“Ô.”

Bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu đặt lên khóe miệng, thằng bé cúi đầu nhìn Bóng Tuyết đang ngồi xổm trên tấm thảm trong phòng, trên mặt nó lộ ra vẻ tính toán không giống trẻ con.

Bóng Tuyết bị thằng bé nhìn mà lông toàn thân dựng đứng lên, đôi mắt màu lục của nó trở nên sâu hơn, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Diêu.
Tia sáng trong mắt thằng bé biến mất, chỉ còn lại vẻ bất bình.

Hoắc Tam gia đứng bên giường, nhìn xem màn biểu diễn của hai đứa nhóc, không thể không thừa nhận hai thằng nhóc này sắp thành tinh rồi.

Thấy cậu hai nhà mình không vui, anh đi lên trước bế Hoắc An Kỳ lên.
Bóng Tuyết khẽ phát ra tiếng kêu.

Bản mèo chịu đủ rồi đấy!

Nó nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, trong đôi mắt màu lục lộ ra tín hiệu cầu cứu.
Tần Nguyễn sờ lên khuôn mặt mịn màng non nớt của Hoắc Diêu, sau đó cô đứng dậy ôm Hoắc An Kỳ đang nằm trong vòng tay của Tam gia.

“Cục cưng An Kỳ, cho mẹ ôm một cái nào.”

Cô muốn ôm cậu con trai út trước khi đi, hai đứa con trai không nên thiên vị bên nào, phải đối xử bình đẳng như nhau.
Hai bàn chân trước đầy lông của nó giẫm lên người thái tử nhỏ nhà họ Hoắc.

Lần này đến lượt Hoắc An Kỳ phát ra tiếng cười vui vẻ thỏa mãn.

Tần Nguyễn dựa người vào cửa phòng, đưa tay đỡ trán, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Tam gia đứng ở bên giường.
Đây là thói quen hình thành từ lúc mèo con còn đang bú sữa mẹ.

Bọn chúng dùng hai chân trước giẫm đi giẫm lại để mèo mẹ tiết ra càng nhiều sữa cho mèo con ăn.

Đồng thời, nó có thể làm tăng sự thoải mái và an toàn cho mèo con trong thời kỳ bú mẹ.
Đối với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ thì đúng là đang chơi đùa.

Còn đối với Bóng Tuyết mà nói thì là bắt nạt, hai tên oắt con này đang tra tấn nó.

“Meo!”
Tần Nguyễn mím môi cười nhẹ, vì lo lắng cho hai đứa bé mà vội vàng lên lầu.

Đi vào phòng ngủ cô mới biết, làm gì có chuyện hai đứa bé cứ khóc mãi, bọn chúng rõ ràng là đang chơi rất sung sướng mà.

Chẳng biết Bóng Tuyết vào phòng từ lúc nào, nó đang giẫm đi giẫm lại trên người hai đứa bé.
Nhưng Bóng Tuyết không phải con mèo bình thường, nó là một con yêu tinh mèo.

Không nói tập tính nhỏ này xuất hiện ở trên người Bóng Tuyết có phù hợp hay không, chỉ cần nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bị Bóng Tuyết giẫm lên mà phát ra tiếng cười khanh khách là biết bọn trẻ đang hưởng thụ cỡ nào.

Nhìn thấy Tần Nguyễn đi vào phòng, trong đôi mắt xanh biếc của Bóng Tuyết lộ ra vẻ tủi thân, cẩn thận nhìn vào mắt nó sẽ thấy còn hơi ươn ướt.
Đại đa số mèo có một tập tính rất khó nói.

Chúng thích giẫm lên những nơi mềm mại, chẳng hạn như chăn mền, hoặc trên bụng của chủ nhân, như thể chúng đang xoa bóp cho chủ nhân vậy.

Tập tính nhỏ này được gọi là giẫm sữa.
Bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của nó, Tần Nguyễn đứng thẳng người, đi đến bên giường và đưa tay ôm Bóng Tuyết vào lòng.

Lúc này đến lượt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt tội nghiệp.

Hai anh em giống như vừa phát hiện ra mẹ mình xuất hiện, chúng từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, dáng vẻ đáng yêu dễ thương.
Thấy thằng bé sắp rơi xuống đất, Tần Nguyễn thả Bóng Tuyết xuống đất rồi vội vàng bước lên, vươn tay ôm lấy Hoắc Diêu sắp ngã đến nơi.

Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu, lòng bàn tay đỡ gáy của thằng bé, miệng dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ đừng sợ, con không bị ngã đâu.”

Hoắc An Kỳ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thằng bé mím miệng đầy ai oán nhìn cha mình, vẻ mặt lên án như sắp khóc đến nơi.

Tam gia mím môi bật cười thành tiếng: “Lần sau con đừng nín nhịn, phải biết được lúc nào nên ra tay thì phải ra tay ngay.”

Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc nắm chặt tay, vậy mà gật đầu thật mạnh với Hoắc Tam gia.
Người hầu cúi đầu cung kính nói: “Thưa phu nhân, vừa nãy tôi đi pha sữa bột cho các thiếu gia, lúc trở về thì đã thấy bọn họ đang chơi đùa với nhau rồi.”

Ánh mắt của Tần Nguyễn lại rơi vào người Tam gia.

Tam gia nhún vai: “Anh nghe thấy có tiếng mèo kêu và tiếng cười của bọn nhỏ, đến lúc sang đây thì chúng nó đã... chơi với nhau rồi.”
Tần Nguyễn nheo mắt, khom người thưởng cho mỗi đứa một nụ hôn ngọt ngào.

Sau khi giao đứa bé cho người hầu trông nom, Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tam gia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.