Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 717: Tần tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác



Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu tái nhợt, bờ môi đỏ thắm.

Mái tóc đen dày của anh vẫn còn ẩm, bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy điểkm xuyết dục vọng vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.

Đôi mắt thông thái của Tần An Quốc hơi nheo lại, trên mặt ông nở nụ cười nhcư lão hồ ly. Sau khi Lục Hàn từ chức, người lãnh đạo mới lên tên là Viên Chí Vi.

Anh ta cũng nhìn ra được vụ án này không bình thường, sau khi nghe các lãnh đạo của trường học kể lại, anh ta biết cách đây một thời gian trong trường đã xảy ra mấy vụ chết người.

Tóm tắt các sự kiện bất thường trong trường, anh ta cho rằng trường học có tà ma tác quái.
Hai người từ Cục Điều tra Hình sự được phái tới tìm Tần Nguyễn, chính là những cấp dưới trước đây đã từng đi theo Lục Hàn.

Thái độ của bọn họ đối với Tần Nguyễn rất cung kính, không hề có một chút ăn trên ngồi trốc nào giống Viên Chí Vi.

Nhận ra thân phận của hai người này, Tần Nguyễn nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao các anh lại tới đây?”
Tần Cảnh Sầm bận rộn ở công ty cả một đêm.

Buổi sáng hôm nay, sau khi giải quyết đống văn kiện khẩn cấp, anh ta về nhà tắm rửa sơ qua rồi vội vã chạy đến biệt thự Hương Tạ.

Anh đến để đón cha và em trai, và quan trọng nhất là để gặp hai đứa cháu trai mới chào đời của mình.
Tần An Quốc nhìn Tần Muội: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen mồm vào!”

Đối mặt với họng pháo tự dưng chĩa vào mình của cha, Tần nhị thiếu vô cùng thức thời mà bảo: “Được rồi, con không hỏi!”

Anh ta ném Bóng Tuyết lên ghế sô pha, còn mình ngồi xuống và lười biếng dựa vào thành ghế sô pha.
Lúc Tần đại thiếu đến còn dẫn theo hai người xa lạ mặc đồng phục cảnh sát.

Tần Nguyễn đứng ở cửa, nhìn thấy hai gương mặt có chút quen thuộc cùng xuống xe với anh trai cô.

“Tần tiểu thư!”
Mạch não của hai cha con nhà này thật không bình thường!

Nếu anh thật sự đã làm cái gì đó, thì anh sẽ thừa nhận.

Nhưng anh chẳng làm gì cả, lại bị hai cha con nhà này trêu chọc, khiến trong lòng anh thấy hơi ấm ức.
Nhìn thấy Tần Cảnh Sầm còn dẫn đến hai người, cả ông Tần lẫn Tần Muội đều tỏ ra thắc mắc.

“Có chuyện gì vậy?”

Bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nguyễn không chút nghĩ ngợi nhấn nút từ chối.

Vài giây sau, điện thoại lại đổ chuông.

Tần Nguyễn cau mày bấm nhận cuộc gọi, áp điện thoại lên tai.
Các lãnh đạo của trường ngay lập tức báo cảnh sát.

Bên tiếp nhận vụ án này chính là Cục Điều tra Hình sự.

Vị lãnh đạo mới được bổ nhiệm dẫn theo cấp dưới chạy đến, khi nhìn thấy hiện trường vụ án, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
Chuyện này khiến Viên Chí Vi tức điên.

Anh ta tức giận đến mức đập bàn, gọi người đi điều tra thân phận của Tần Nguyễn, bắt bọn họ trong hôm nay nhất định phải mời được người đến Cục Cảnh sát.

Trường Ottey lại xảy ra án mạng, sau cuộc họp tạm thời của ban lãnh đạo cấp cao, trường học quyết định cho các học sinh nghỉ dài hạn.
Vụ án của Cục Điều tra Hình sự không liên quan gì đến cô.

Điện thoại lại có cuộc gọi, Tần Nguyễn ấn nút tắt tiếng, cô lười đi dây dưa với bên kia.

Giọng điệu trịch thượng của người kia rất khó chịu.
“Tần tiểu thư, bên trường Ottey xảy ra hai vụ án mạng, hiện tại trong Cục cũng không có đầu mối gì. Cục trưởng Viên, cũng chính là lãnh đạo hiện tại của chúng tôi, biết trước đây cô đã từng có tiếp xúc với sếp Lục. Sáng nay anh ấy có gọi điện thoại cho cô, có lẽ hai người chưa nói chuyện được với nhau, nên Cục trưởng Viên phái chúng tôi đến để nhờ cô giúp đỡ phá án.”

Nghe thấy là trường Ottey, trong lòng Tần Nguyễn thầm giật mình, nhưng ngoài miệng lại hời hợt nói: “Tôi không phải là người của Cục Cảnh sát, chỉ sợ không thể giúp được các anh.”

Anh cảnh sát còn lại vội vàng nói: “Vụ án lần này không giống như do con người làm ra. Tần tiểu thư, nếu cô có thời gian thì xin cô đi qua xem một chút, tình huống tương đối nghiêm trọng, có hai cô bé vô tội đã chết.”
“…” Hoắc Tam gia hơi khựng lại, mặt lơ ngơ.

Anh khó hiểu nhìn Tần An Quốc, không hiểu ý tứ trong lời nói của ông.

Tần An Quốc ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là mấy lạng thịt, có thể nhịn được thì nên nhịn.”
Tần nhị thiếu dựa đầu vào sô pha, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tam gia.

Thấy vẻ mặt đặc sắc của Tam gia, anh ta cười xấu xa: “Ơ kìa, em rể, mới sáng sớm ra mà em đã không được thỏa mãn dục vọng rồi à?”

Hoắc Tam gia thở ra một hơi dài, muốn bịt ngay cái miệng của Tần Muội lại.
Tần Nguyễn xuống lầu, thấy Tam gia đang đứng trước mặt cha và anh hai mình.

Cô chưa kịp chào thì chuông điện bỗng thoại reo lên.

Cô liếc nhìn tên người gọi đến, là một số lạ.
“Tôi mặc thêm cả quần bông rồi đấy, ý tôi là cậu có cảm thấy có cái gì bất thường không?”

“Cái gì bất thường cơ?”

“Thì cảm giác quá lạnh, lạnh thấu xương, giống như là đang ở trong hầm băng ấy.”
“Tớ đoán là Trình Tuyết Lan, vừa nãy tớ nghe nhóm nữ sinh thảo luận, bảo tối hôm qua có rất nhiều người nghe thấy tiếng hét hô tên Trình Tuyết Lan.”

“Không ngờ đấy, trông Trình Tuyết Lan xinh đẹp như thế mà lại ác độc, khẩu vị còn rất nặng, vậy mà lại ăn thịt người.”

“Cậu mau ngậm miệng lại đi! Cẩn thận nửa đêm cậu ta tìm tới cậu đấy!”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Trước đây, cô chỉ liên hệ với Cục Điều tra Hình sự vài lần thông qua Lục Hàn.

Bây giờ đối phương đã rời cương vị, chính thức tiến vào Nội Các, bọn họ cũng đã có một thời gian không liên lạc với nhau rồi.
Thực ra cô cũng đã đoán được đại khái mục đích của bọn họ.

Chắc chắn là có liên quan đến cuộc gọi cô nhận được sáng nay.

Quả nhiên, tiếp đó một người trong số họ giải thích về cuộc điện thoại buổi sáng.
“Cậu thôi đi!”

Tay cảnh sát ở bên cạnh nghe anh ta miêu tả như thế cũng cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

Bọn họ không nhìn thấy, có một bóng người màu đỏ bay sượt qua người bọn họ.
Tần Nguyễn tinh thần sung mãn, trông không hề giống như một sản phụ vừa sinh con.

Cô đi đến bên người Tần An Quốc, thân mật ôm cánh tay của ông.

Người hầu từ trong phòng ăn đi tới, khom người cung kính nói với Hoắc Tam gia: “Tam gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mọi người có muốn ăn ngay không ạ?”
“!”

Hoắc Tam gia luôn điềm tĩnh suýt chút nữa đã bị nghẹn chết vì lời nói của cha vợ.

Đôi mắt anh mở to, đôi môi mỏng khẽ nhếch, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
“Tần Nguyễn? Tôi ở bên Cục Điều tra Hình sự thành phố, trong cục có một vụ án cần cô hỗ trợ, khi nào cô có thời gian qua đây?”

Giọng của một người đàn ông xa lạ, nghe vô cùng trịch thượng vang lên, khiến Tần Nguyễn nhíu mày sâu hơn bình thường.

Cô nói, giọng không vui: “Tôi không có thời gian.”
Hoắc Tam gia nhìn về phía Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn ôm cánh tay Tần An Quốc, híp mắt lại cười nói: “Con đói rồi, ăn sáng trước đã.”

Bốn người đi về phía phòng ăn.
Những học sinh còn ở lại thì hoặc là nhà ở ngoại thành chưa mua được vé tàu đi về, hoặc là vì nhiều việc khác mà chậm trễ.

Các học sinh vẫn còn ở lại trong trường cảm thấy vô cùng hoảng loạn, lúc nào họ cũng ở trong trạng thái lo lắng hãi hùng.

Trong trường cũng nổi lên rất nhiều tin đồn, phổ biến nhất là ác quỷ báo thù.
“Nguyễn Nguyễn dậy rồi à con, ngủ có ngon không?”

Ông Tần nhìn thấy con gái xuất hiện thì cười toe toét.

“Con ngủ ngon lắm ạ.”
Lại có thêm hai nam sinh đi tới.

Nhìn thấy tòa nhà ký túc xá nữ được băng cảnh báo bao quanh, hai người thì thầm với nhau.

“Cậu bảo, ác quỷ giết người là Trình Tuyết Lan hay Ngô Đồng?”
Tay cảnh sát đang đứng canh ở tầng dưới vô thức sờ lên cánh tay mình.

Người này nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh và hỏi: “Cậu có thấy lạnh không?”

Giọng người kia thờ ơ: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay trời nhiều mây, phải mặc thêm quần áo mà.”
Tam gia bắt đầu nhớ lại, xem rốt cuộc là anh đã làm cái gì để khiến Tần An Quốc coi anh như cầm thú vậy.

“Hai người đang nói cái gì thế ạ?”

Tần Muội ôm Bóng Tuyết đi tới, anh ta vừa ngáp vừa tò mò hỏi.
Tần đại thiếu giải thích: “Lúc con rời khỏi công ty thì gặp họ, họ nói là cần tìm Nguyễn Nguyễn có việc, nên con đưa họ đến đây luôn.”

Nếu như không phải bọn họ đau khổ cầu khẩn, còn nói lúc trước từng có tiếp xúc với Tần Nguyễn, thì Tần đại thiếu sẽ không dễ dàng dẫn tới đây.

Tần Nguyễn mời hai anh cảnh sát ngồi xuống: “Các anh ngồi đi, có chuyện gì từ từ nói.”
“Nguyễn Nguyễn còn chưa dậy à?”

Tam gia bình tĩnh đi tới, gật đầu trả lời: “Cô ấy vừa cho lũ trẻ ăn xaong, cũng sắp xuống rồi ạ.”

Ông Tần cười một tiếng đầy ẩn ý: “Cơ thể của Nguyễn Nguyễn còn yếu, bình thường phụ nữ phải ở cữ ít nhất một tháng, con bé sinh hai đứa nên cơ thể càng thêm suy nhược, thời gian ở cữ càng cần phải gia tăng. Con chú ý nhiều một chút, đàn ông có thể nhịn được thì nên nhịn, đừng vì sự sung sướng nhất thời mà khiến sau này Nguyễn Nguyễn có bóng ma tâm lý.”
Mặt người kia tái nhợt vì sợ hãi: “Phi! Một lát nữa là tớ về nhà rồi!”

“Đi mau đi mau, đứng ở chỗ này tớ luôn có cảm giác lông trên người dựng đứng hết cả lên, giống như là bị thứ gì theo dõi ấy.”

“Tớ cũng có cảm giác này!”
Trước đó, phòng 404 trong ký túc xá đã chết mất hai học sinh, một người là Trình Tuyết Lan, người còn lại tên là Ngô Đồng.

Buổi sáng hôm nay, trong tòa nhà ký túc xá nữ có người nói rằng tối hôm qua họ nghe thấy tiếng gào thét, hình như là của Trình Tuyết Lan, mà cũng hình như là của Ngô Đồng.

Vậy nên mới có tin đồn về việc ác quỷ báo thù.
Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tần tiểu thư, chúng tôi là được người khác ủy thác tới đây.”

“Vào bên trong đã.”

Tần Nguyễn mời anh cả của mình và hai cảnh sát vào phòng khách.
Chân của đối phương lơ lửng trên mặt đất, và bay về hướng mà hai nam sinh vừa rồi đã rời đi.

Đối phương có đôi mắt màu đỏ máu vô cùng bắt mắt, bên trong đôi mắt ấy đầy sự hung tàn và khát máu.

...
Hai nam sinh bước nhanh chân vội vã rời đi.

Ở trên tầng bốn, thấp thoáng có một bóng người màu đỏ.

Đôi mắt màu máu quỷ dị và nham hiểm của đối phương nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai nam sinh đang bước nhanh rời đi.
Trường Ottey.

Trời còn chưa sáng, ở tòa nhà ký túc xá nữ yên tĩnh trong khuôn viên trường bỗng vang lên những tiếng hét kinh hãi.

Một vụ án giết người xảy ra trong phòng ký túc xá 404, hiện trường đầy máu me kinh dị, vô cùng thê thảm.
Khung cảnh quá đẫm máu và tàn khốc, trông không hề giống như do con người làm ra.

Sàn nhà của phòng 404 dính đầy máu, trên giường, vách tường và mọi chỗ lọt vào trong tầm mắt đều có máu đỏ tươi.

Hai thi thể rách nát nằm trên mặt đất, giống như bị thứ gì đó gặm cắn, hơn phân nửa thi thể đã biến mất.
Viên Chí Vi muốn lập thành tích, nhưng cũng muốn làm công chúng phải nể phục.

Anh ta tìm thấy dấu vết về việc Lục Hàn liên lạc với Tần Nguyễn trong lúc còn tại nhiệm, tìm được số điện thoại của cô và chuẩn bị dùng thân phận của mình để bắt nạt, khiến cô phải trợ giúp anh ta phá án.

Không nghĩ tới Tần Nguyễn lại rất kiêu ngạo, trực tiếp từ chối anh ta, sau đó có gọi điện thoại thế nào cũng không bắt máy.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bộ trà bày ra đãi khách ở trên bàn, cô im lặng.

Hai cảnh sát cũng không dám thúc giục, họ cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Bọn họ cũng không xác định Tần Nguyễn có thể đi cùng họ hay không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.