Bên trong biệt thự Hương Tạ. Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn còn đang ngủ, cũng không bởi vì hai đứa bé gây ra động tĩnh mà có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hoắc Diêu lườm em trai một cái, sau đó quay người bò về phía Hoắc Tam gia. Rồi chủ động vén áo ngủ lên, để Hoắc Diêu cũng có thể bú sữa được.
Sau đó, chỉ còn lại một mình Hoắc Tam gia ngồi xem. Trong đôi mắt trầm tĩnh lóe lên một tia sáng u tối, thằng bé xoay người, vùi vào trong lòng Tần Nguyễn.
Bàn tay nhỏ vươn về phía ngực trái không mặc áo lót của cô. Bánh bao thịt nhỏ vặn vẹo mông, dùng tốc độ cực chậm leo lên ngực Tam gia.
Tam gia đang ngủ yên lại 7bị tên nhóc này quấy rầy, anh nhíu mày phất phất tay. Anh đưa tay ôm lấy Hoắc Diêu, đôi môi mỏng hé mở, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên: “Con dậy sớm thế, đói bụng à?”
Hoắc Diêu ghé vào sát mặt Tam gia rồi thơm bẹp một cái, nước bọt dính hết cả lên mặt anh. Trong phòng ngủ trên tầng hai, Hoắc Diêu mở mắt ra trước.
Thằng b1é duỗi chân tay, đôi mắt đen láy sáng ngời quan sát hoàn cảnh xa lạ. Còn Hoắc Diêu thì đỏ hoe mắt vì ghen tị.
Cái miệng nhỏ của thằng bé chề ra, há mồm khóc ầm lên. Một bàn tay tát vào trên mặt Hoắc An Kỳ.
Một loạt các động tác vô cùng dứt khoát. Sờ đến “bát cơm”, nó xích cái miệng nhỏ lại gần.
Bẹp một tiếng, còn to hơn cả tiếng Hoắc Diêu thơm má Tam gia. Hai đứa cứ giằng co như vậy, không ai chịu buông tay.
“Ô oa!” Nó đói bụng, nó muốn được ăn.
Hoắc An Kỳ quen cửa quen nẻo vén áo của Tần Nguyễn lên. “Xuýt!”
Tần Nguyễn cảm thấy ngực trái của mình đau nhói, cô đột ngột mở mắt ra. Hoắc An Kỳ mở to đôi mắt không vui, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm 0vào anh cả Hoắc Diêu.
“A a.” Hoắc An Kỳ há mồm, không kiên nhẫn kêu hai tiếng. Lúc đi ngang qua Tam gia đang đi ra ngoài cửa, mũi cô khẽ cử động, cô ngửi thấy mùi trầm hương thơm ngát.
Nhưng hôm nay, thứ mùi quen thuộc này dường như bị trộn lẫn với một mùi lạ. Làm Hoắc Diêu vừa leo lên người anh đã bị đẩy xuống, rơi thẳng v2ào người Hoắc An Kỳ vẫn đang ngủ say.
“Ô!” Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn cho con ăn, nên khó tránh khỏi có chút không thích ứng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Bàn tay đặt trên đầu Hoắc An Kỳ giảm bớt lực, đổi thành vuốt ve nhẹ nhàng. Hoắc Diêu lại trèo lên ngực Tam gia, thằng bé vươn tay bóp đôi môi mỏng gợi cảm của anh, đôi tay nhỏ dùng sức kéo xuống.
Khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Tam gia nháy mắt chìm xuống, anh cau mày và mở to đôi mắt không hài lòng. Hoắc An Kỳ cứ như vậy ghé vào ngực Tần Nguyễn mà mút sữa.
Hoắc Tam gia cùng Hoắc Diêu đã sớm bị tiếng mút sữa rêu rao của Hoắc An Kỳ hấp dẫn. Đúng là giống hệt với câu nói, trẻ sơ sinh cứ ăn no là lại ngủ khì.
Tam gia lau mái tóc ẩm ướt của mình rồi ấm áp nói: “Anh đi xem ba vợ và Tần Muội đã dậy chưa, em tắm một cái đi rồi xuống lầu ăn sáng, lát nữa bảo người hầu đi lên trông lũ trẻ.” Hoắc Diêu không ngừng cố gắng: “Ô oa oa...”
“Ô...” Hoắc An Kỳ kêu nhẹ một tiếng rồi chậm rãi buông tay ra. Hai cha con kinh dị nhìn Hoắc An Kỳ ôm “bát cơm”, ăn một cách ngon lành.
Phần hầu kết gợi cảm của Hoắc Tam gia khẽ giật giật, đôi mắt sâu thẳm đã mất đi vẻ lạnh nhạt trước đó, trong mắt anh lóe lên một tia thèm muốn. “Oa oa oa oa!!!”
Hai cái chân ngắn ngủn của Hoắc Diêu giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Tam gia, và bò về phía Tần Nguyễn. Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, cao quý ung dung của anh trở nên nghiêm nghị.
Đập vào mắt anh là bánh bao nhỏ mềm mại, băng giá nơi đáy mắt Tam gia biến thành ấm áp, trong mắt anh có sự cưng chiều và mềm mại không che giấu được. Anh nuốt nước bọt, yên lặng vén chăn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sắc mặt Tần Nguyễn đỏ bừng, không ngẩng đầu lên. Mùi của nó giống như mùi của cái thứ mà vào một thời điểm nhất định nào đó bị con người phóng ra khỏi cơ thể, vì vậy nó còn được gọi là hoa bẩn.
Nghĩ đến chuyện Tam gia ở trong phòng tắm làm cái gì, là lỗ tai Tần Nguyễn nóng lên, cô vội tăng tốc bước chân đi vào phòng tắm. Lúc thái tử nhỏ buông tay ra, thì tóc trên đầu thằng bé cũng được buông ra.
Hai anh em đánh ngang tay, không phân thắng bại nên tạm thời đình chiến. Mà hai anh em đánh nhau thật, anh đấm tôi, tôi đá anh, anh tát tôi, tôi cào anh.
Sức chiến đấu của cả hai ngang nhau, ai cũng không chịu thua. Một lúc lâu sau, Tần Nguyễn mới nhận ra ánh mắt nóng rực làm lòng người run rẩy của Tam gia.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, cô vội vàng kéo chăn lên che đi hai đứa bé và cảnh đẹp bị lộ ra ngoài của mình. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc ở bên cạnh mình, t2hằng bé nhoẻn miệng cười.
Hoắc Diêu vốn nằm giữa Tam gia và Tần Nguyễn, nhưng khi tỉnh lại thằng bé lảo đảo bò tới chỗ7 Tam gia. Hoắc An Kỳ bực mình, chậm rãi bò dậy, quơ nắm đấm nhỏ chào hỏi Hoắc Diêu.
Hai búp bê sữa vừa tỉnh dậy đã đánh nhau rồi. Mới sáng sớm mà Tam gia đã bị kích thích như vậy, cũng chịu không nổi.
Cảnh đẹp biến mất khỏi tầm mắt, mà cảm xúc trong lòng vẫn còn mãnh liệt. Tay cô đã đặt trên đầu Hoắc An Kỳ, như đang muốn ném nó ra ngoài.
Khi cúi đầu nhìn thấy là con trai thứ hai, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn lộ ra một chút kinh ngạc. Bàn tay mũm mĩm của Hoắc Diêu dùng hết sức nắm lấy tóc Hoắc An Kỳ.
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc cũng dùng hai bàn tay bé xíu véo miệng anh trai, sức lực của đôi tay nhỏ bé cũng không yếu chút nào. Nhưng cô không ngờ, mùi trong phòng tắm thậm chí còn nồng hơn.
Hơi thở đặc biệt thuộc về Tam gia bao quanh Tần Nguyễn. “Vâng, em đi tắm đây.”
Quần áo trên người Tần Nguyễn rất chỉnh tề, không lộ ra bất kỳ cảnh hấp dẫn nào. Hoắc Tam gia đi ra khỏi phòng tắm, trên người anh đã thay một bộ ngủ sạch sẽ khác.
Tần Nguyễn cũng đã cho hai đứa nhỏ ăn no, bọn chúng lại chìm vào giấc ngủ. Cô chớp mắt, cố làm rõ tình hình trước mắt.
Thì ra là thằng bé đói bụng và đi tìm sữa để ăn. Nên cô cũng không chú ý tới dáng đi của Tam gia rất cứng nhắc.
Nửa tiếng sau. Hoắc Diêu bị véo miệng phát ra âm thanh ô oa, giống như đang muốn làm hòa với em trai.
Đôi mắt đen láy trông giống hệt Tam gia của Hoắc An Kỳ hơi nheo lại, trên gương mặt nhỏ nghiêm túc lộ ra vẻ hoài nghi. Tam gia chẳng những không chê mà khóe môi còn cong lên thành nụ cười chiều chuộng, anh ôm bé con vào lòng, nhắm mắt lại và phát ra tiếng cười vui vẻ thỏa mãn.
Hoắc An Kỳ cũng bò đến bên cạnh Tần Nguyễn, vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh thân mật giữa cha và anh trai. Nghe thấy động tĩnh bên này, Tần Nguyễn đưa mắt nhìn sang.
Bắt gặp ánh mắt đáng thương của Hoắc Diêu, cô vươn tay ôm con sang một bên khác. Bàn chân nhỏ của Hoắc Diệu trực tiếp nhét vào trong miệng của Hoắc An Kỳ, bàn tay nhỏ đầy thịt vung lên.
“Bốp!”