Cô đứng nhìn xuống đối phương, và lạnh giọng chất vấn: “Mi 1có nói hay không?” Cây bách vàng lại nói đầy oán độc: “Mối thù diệt bản thể, không đội trời chung!”
Hắn nhì2n chằm chằm vào Tần Nguyễn , ánh mắt vừa độc ác vừa tàn nhẫn. “Bành!”
Tần Nguyễn vỗ một chưởng xuống đất, lửa giận đang dâng trào trong cô không có cách nào áp chế được, một loại cảm giác ngột ngạt áp bách tràn ngập toàn thân. Rốt cuộc là ai đang tính kế cô ở sau lưng. Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo đánh mạnh một cái.
Mông của Tần Nguyễn hơi đau, cơ thể cô cứng đờ. Bị hơi thở của Tam gia vây quanh, Tần Nguyễn đến hô hấp cũng thả nhẹ.
Cô cố tình sa vào, không còn chống cự nữa. Cứ như vậy đi.
Người đàn ông này đã ở bên cạnh cô, và hai đứa trẻ cũng mạnh khỏe. Trường Uyên giấu tay vào ống tay áo rộng, hắn đi trên đường phố và biến mất trong nháy mắt.
Lam An quay đầu nhìn Linh Phong, trên mặt anh ta lộ ra vẻ áy náy: “Anh muốn trở về một chuyến xem mấy đứa trẻ thế nào, nhìn thấy chúng xong là anh sẽ đưa em trở về, được chứ?” Anh ta chưa quên chuyện mình đã đồng ý đưa Linh Phong về núi Kỳ. Hoắc Tam gia đưa tay nâng cằm Tần Nguyễn lên, đôi mắt đào hoa thâm thủy khẽ nheo lại, anh nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sắc bén. “Cô bé, sự khoan dung của anh cũng có giới hạn.”
Anh có thể để Tần Nguyễn làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng với điều kiện tiên quyết là cô phải đảm bảo sự an toàn của chính bản thân mình. Tần Nguyễn chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: “Đây là lần cuối cùng.” Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng, anh nói, giọng trầm thấp khàn khàn: “Đừng lộn xộn.”
“Anh...” Tần Nguyễn há miệng muốn lên án. Tất cả những mong muốn ở kiếp này của cô đều được hoàn thành, cô đã thỏa mãn rồi.
Tần Nguyễn thả lỏng cơ thể, vùi đầu vào ngực Hoắc Tam gia, hít sâu mùi trầm hương khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái trên người anh. Nếu như là trước đây, nghe Tần Nguyễn bảo đảm như vậy, Hoắc Vân Tiêu nhất định sẽ vui mừng và cảm thấy cô bé nhà mình thật ngoan. Nhưng bây giờ, anh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô bé này chơi trò lá mặt lá trái hay không.
Ngoài miệng nói không dám nữa, nhưng quay đầu lại tiếp tục muốn làm gì thì làm. Khang Đông lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói với Giám đốc Liễu đứng bên cạnh: “Giám đốc, ngài có nên lại mời Thiên Sư đến xem không? Nhìn cái hồ to này và vết tích lửa cháy trên mặt đất này đi, chắc chắn là sắp có chuyện xảy ra rồi!”
Một chiếc hố to mấy mét, mặt đất thì lộn xộn, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, tất cả mọi thứ đều rất kỳ lạ. Sắc mặt Tần Nguyễn hơi thay đổi, nhưng cô lập tức cườ7i nhẹ nhìn hắn, gương mặt cô đầy vẻ tà ác, khóe môi cong lên lạnh lùng.
Cô chậm rãi khom người, nhìn thẳng vào cây 7bách vàng đang nằm rạp trên mặt đất. Đám người Tần Nguyễn vừa rời khỏi rừng cây nhỏ, thì mấy giáo viên của trường học đã vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, cả đám người đều sợ đến run chân. Hai người ở chung lâu như vậy rồi mà cho đến nay Tam gia còn chưa hề ra tay với cô một lần nào.
Bước chân đi về phía xe ô tô của Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng lại, cánh tay đang ôm lấy Tần Nguyễn trượt xuống dưới. Dù sao cũng đi qua mấy trăm năm rồi, cần gì phải nóng lòng trong nhất thời.
Bên trong khoang xe. Gã này chạy khỏi trường Ottey trốn đến khu tây, ở nơi đó hắn gặp một người đàn ông mặc áo choàng xám rất kín kẽ, đối phương đưa cho cây bách vàng một lọ chứa thứ nước thuốc màu đỏ.
Ngay tại lúc Tần Nguyễn đang muốn tiếp tục điều tra, thì tin tức tiếp theo đột nhiên bị cắt đứt. Nhất là Giám đốc Liễu, cô giáo Lục Hương Lan và thầy giáo Khang Đông, những người đã tham gia vào việc giải quyết vụ cây bách vàng giết người.
Bọn họ tưởng cây bách vàng lại trở về nên mặt tái nhợt vì sợ hãi, suýt nữa ngôi bệt xuống đất. Chiếc ô tô sang trọng nhanh chóng lái khỏi cổng trường Ottey.
Hoắc Dịch Dung cũng quay người lên xe của mình và nhanh chóng lái đi. Tần Nguyễn bị Hoắc Tam gia mạnh mẽ ôm vào lòng.
Người đàn ông mà ngay cả đến sợi tóc cũng ưu nhã này, trên người anh có thứ khí chất, bên trong phong thái ung dung động lòng người, lại có một chút du côn rất thu hút. Lần này cô ta không phản đối Lam An .
Người đàn ông này không nợ cô ta cái gì, cô ta cũng không cần thiết bắt ép đối phương. “Rất tốt, ta thích mi mạnh miệng, như thế này mới có thể phát tiết lửa giận tr2ong lòng ta!”
Ngón trỏ của Tần Nguyễn điểm vào mi tâm của cây bách vàng, cô dùng thuật sưu hồn. “A a a!!!” Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên bên tại Tần Nguyễn.
Đặc biệt là âm mũi cuối cùng, bên trong sự gợi cảm lộ ra sự bất đắc dĩ, làm Tần Nguyễn nghe được mà trái tim run lên. Động tĩnh bên khu ký túc xá rất lớn, nếu không cho bọn nhỏ một lời giải thích thì không biết ngày mai sẽ đồn thành cái dạng gì đâu.
Giám đốc Liễu nghĩ ngợi rồi cắn răng, nói: “Để tôi đi liên hệ luôn.” Cô còn chưa kịp đứng vững thì đã bị ôm vào trong vòng tay ấm áp.
“Nguyễn Nguyễn, anh nên làm gì với em đây? Anh phải nhốt em ở nhà thì em mới có thể thành thật an tâm dưỡng thương ở nhà sao? Hả?” Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt hơi mở to: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Vân Tiêu cởi áo ngoài rồi khoác lên người Tần Nguyễn. Bóng dáng ấy mảnh khảnh kiêu ngạo nhưng lại có chút biến hóa khác, giống như được phủ thêm một lớp áo giáp vô hình vậy.
Những bừa bộn sau lưng không liên quan gì đến cô nữa. Mặc cho đối phương là ai, thuộc phe nào, sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm ra thôi.
Mọi thứ cô phải chịu đựng ngày hôm nay sẽ tìm về gấp bội từ trên người bọn chúng. Hoắc Vân Tiêu trầm giọng, nói: “Nguyễn Nguyễn, hứa với anh, đây là lần cuối cùng, đừng đùa với sức khỏe của em nữa.”
“Ừm, em biết rồi.” Tần Nguyễn cam đoan ngay. Cô mở mắt ra và nhìn thấy hồn thể của cây bách vàng trước mắt vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ ngay lập tức biến thành tro tàn và tan biến theo gió. Tam gia lại lạnh lùng nói: “Hậu quả của việc không nghe lời chính là, ở thời điểm đặc biệt chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt. Nguyễn Nguyễn, hy vọng em sẽ không cho anh cơ hội ra tay.” Anh cẩn thận đặt Tần Nguyễn ngôi vào ghế sau, rồi tiện tay lấy chìa khóa xe của Hoắc Dịch Dung ở trên người cô.
Hoắc Tam gia quay người ném chìa khóa cho Hoắc Dịch Dung đang đứng xem trò vui cách đấy không xa. Chuyến đi hôm nay cũng coi như là có thu hoạch.
Ít nhất thì cũng để Tần Nguyễn biết, ở một góc nào đó trên cõi đời này, có người đang theo dõi cô. Hoắc Dịch Dung tiếp chìa khóa rồi cười nói với Tần Nguyễn ở trong xe: “Em dâu, lần sau dùng xe nhớ nói một tiếng, anh nhất định sẽ dùng hai tay dâng chìa khóa cho em.” “Vậy thì em cảm ơn anh Dung.”
Tần Nguyễn tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, cô trả lời một cách yếu ớt. 0Một tiếng hét thấu tim vang lên.
Cơn đau hỗn thể bị xé rách còn khó chịu hơn cả sự tra tấn mà hắn vừa trải qua. Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh lẽo, để lộ ra sự phẫn nộ cùng sát ý khát máu không còn che giấu.
Có ai đó đang ngăn cô tìm ra sự thật. Cảm giác bị quản lý này không tệ.
Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tam gia, cũng như sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của anh đối với mình. Lọ thuốc màu đỏ mà cây bách vàng đã lấy từ người thần bí là cái gì?
Liệu thứ đó có phải là chìa khóa giúp cây bách vàng có thể chống lại lực Minh Thần và đánh lén cô? Cảm giác sống không bằng chết cũng không hơn gì như thế này.
Thần sắc Tần Nguyễn lạnh như băng, cô đang đắm chìm trong đoạn ký ức lộn xộn của cây bách vàng lúc ở khu tây. Giám đốc Liễu: “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai tôi sẽ đi liên lạc.”
“Việc này còn phải đợi đến mai sao?” Giọng thầy giáo Khang Đông khá bất mãn. Cô mím môi, còn muốn nói cái gì đó thì lại bị Tam gia bề ngang ôm vào trong ngực.
“Cô bé, đây là lần thứ nhất anh cảnh cáo em, trước khi cơ thể em chưa khỏe mạnh thì không được có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, nếu không lần sau anh sẽ ra tay đẩy.” “Ra tay?” Tần Nguyễn bắt lấy từ quan trọng. Bên ngoài trường Ottey.
Tần Nguyễn lại leo tường rời khỏi trường học. Hoắc Vân Tiêu ngồi lên xe, anh không để ý đến ba người Lam An , Linh Phong và Trường Uyên.
Anh ra lệnh cho Hoắc Khương: “Lái xe đi!” Khi mở mắt ra một lần nữa, trong mắt cô đã trở lại bình thường.
Cô bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi trên tay, và quay người đi theo con đường mà cô đã đến. Vẻ mặt anh ôn hòa: “Anh tới đón vợ anh về nhà.” Giọng điệu vẫn cưng chiều như lúc trước.
Nhưng Tần Nguyễn lại từ trong đôi mắt sâu thẳm của Tam gia nhìn ra được sự nghiêm túc. Lam An đi đến bên cạnh Tần Nguyễn , anh ta thấp giọng nhắc nhở cô: “Tần Nguyễn, có người tới, chúng ta cần phải đi.”
Đôi mắt đỏ hồng của Tần Nguyễn khẽ nhắm lại. Làm sao cô có thể chà đạp phần tình nghĩa này chứ.
“Ngoan.”
Hoắc Vân Tiêu lại ôm Tần Nguyễn vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.