Cô cũng không nghe lời Tam gia đi lên lầu nghỉ ngơi, mà là tới ph1òng vô trùng nơi đang chăm sóc hai đứa bé.
Đứng trước cửa kính, trong lòng và trong mắt Tần Nguyễn đều là hình ảnh của hai đứa b2é ở trong phòng. “Biết mình làm sai, lúc này mới thấy chột dạ?”
Tần Nguyễn rụt cổ lại, ánh mắt cụp xuống, dáng vẻ như đang rất sợ hãi, rất chột dạ vậy.
Nhưng thật ra cô cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai. Anh khẽ nhíu mày, nhìn Tần Nguyễn ngồi bên giường mà trong lòng lạnh đi.
Khi anh đến gần giơ tay ra, cơ thể Tần Nguyễn theo bản năng lùi lại.
Cánh tay đang vươn ra của Hoắc Vân Tiêu dừng ở giữa không trung, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhìn Tần Nguyễn. Hoắc Tam gia từ trước đến nay luôn cao quý kiêu ngạo, cũng chỉ khi ở trước mặt Tần Nguyễn, anh mới có thể nói ra kiểu giọng yếu đuối một cách ngay thẳng như thế này thôi.
Không phải Tần Nguyễn không nhìn ra, cô ngước mắt lên, trong đôi mắt trong veo nổi lên một chút gợn sóng.
Cô há to miệng, muốn lên tiếng an ủi người đàn ông ở trước mắt. Không biết rõ chuyện này, cô không có cách nào an tâm đi nghỉ ngơi được.
“Anh ta đang ở trong phòng dành cho khách, chúng ta lên lầu trước đi đã, anh sẽ gọi điện thoại hỏi anh ta, yên tâm đi, con không đói được đâu.”
“Được.” Nhưng Tần Nguyễn không để ý đến một chuyện.
Đó là những đau đớn và cực khổ mà cô đã từng trải qua trong quá khứ, lúc đó bên người cô không có Hoắc Tam gia yêu thương cô.
Mà bây giờ cô không còn chỉ có một mình nữa. Đêm nay anh vừa đi vừa về mấy chuyển, nên người cảm thấy không quá dễ chịu.
Dưới lầu, trong phòng vô trùng.
Lam An đứng ở cửa, đôi mắt lạnh như băng của anh ta nhìn chăm chú vào hai đứa bé trong phòng kính thủy tinh. Anh không nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt Hoắc Tam Gia nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Nguyễn, rồi chậm rãi đi xuống.
Trong khoảng thời gian này dáng người của Tần Nguyễn có sự thay đổi.
Nơi rõ ràng nhất chính là vốn liếng đáng tự hào của một người phụ nữ. Hoắc Diêu nằm ở trong lồng ấp bên trái, cái chân nhỏ vẫn còn đang đạp lên lồng thủy tinh, nhìn dáng vẻ tùy tiện kia của nó cũng không giống một đứa sẽ ngoan ngoãn.
Trên mỗi Tần Nguyễn nở một nụ cười cưng chiều.
Cho dù chúng không nghe lời thì cũng là những đứa con do cô liều chết sinh ra, cô sẽ không ghét bỏ chúng. Bị cây bách vàng đánh lén là do cô khinh địch, không biết có người âm mưu sau lưng mình, nên cô đi tìm đối phương báo thù.
Vết thương ở bụng mặc dù có đau đớn, nhưng cô vẫn có thể chịu được.
So sánh giữa kiếp trước và kiếp này, những đau đớn mà cô đã phải trải qua ở khu tây, cùng sau khi trở về nhà họ Tần bị mẹ con Hàn Nhàn tính kể, tất cả những điều này đều không có ý nghĩa gì đối với cô. Linh Phong đứng ở phía sau, cứ như vậy im lặng đứng cùng anh ta.
Họ đã đứng ở đây gần nửa tiếng rồi.
Lam An nhìn lũ trẻ mãi cũng không thấy đủ, anh ta cứ đứng đó bất động như một khúc gỗ. Dưới sự khuyên bảo của Tam gia, Tần Nguyễn đồng ý trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đầu Hoắc Vân Tiêu không muốn làm phiên Trần Hằng Phong phải đi một chuyến nữa, nên định gọi điện thoại hỏi đối phương.
Nhưng khi trở về phòng nhìn thấy Tần Nguyễn cởi áo khoác ngoài, để lộ ra phần bụng nhuộm đỏ một mảng lớn, anh lập tức gọi cho Trần Hằng Phong, bảo anh ta mang hộp y tế lên lầu. Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, mang theo một chút tức giận của Tam gia. Anh buông eo Tần Nguyễn ra, rồi cất giọng lạnh lùng: “Vào đi.”
Cửa phòng ngủ được đẩy ra từ bên ngoài, Trân Hằng Phong mang theo hòm thuốc đi vào.
Anh ta không thấy sắc mặt âm trầm của Tam gia, cùng ánh mắt của anh khi nhìn chằm chằm vào mình, tràn đầy ghét bỏ cùng không vui. Hai mắt của Trân Hằng Phong chỉ nhìn thấy một vết máu lớn trên bụng Tần Nguyễn.
Anh ta cau mày chạy tới bên giường, vội vàng mở hòm thuốc ra, miệng lẩm bẩm nói: “Tam thiếu phu nhân, mặc dù tốc độ hồi phục của cô rất nhanh, nhưng cũng không thể giày vò mình như thế này được...”
Khi bác sĩ Trần đang băng bó vết thương cho Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu đứng dậy đi vào phòng tắm. Tam gia yêu thương cưng chiều cô như một đứa trẻ, anh thấy cô bị thương là sẽ đau lòng.
Hoắc Vân Tiêu không thấy như vậy, rõ ràng là Tần Nguyễn sợ thì sợ đấy, nhưng vẫn còn chưa biết mình sai ở đâu.
Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn và ôm cô vào trong ngực, động tác của anh rất nhẹ nhàng cần thận. Hoắc Vân Tiêu ôm vai Tần Nguyễn, anh xoay người cô lại: “Cơ thể em còn chưa khỏe, đi nghỉ ngơi đi, sẽ có người trông lũ trẻ, chúng không chạy mất đầu mà lo.”
Tần Nguyễn đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Nếu chúng đói thì làm sao bây giờ”
“..” Trong mắt Hoắc Tam Gia lộ ra vẻ nghi hoặc, hiếm khi thấy anh luống cuống mở trừng mắt như thế này. Tần Nguyễn cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Tam gia, không hiểu sao cô cảm thấy trái tim mình hơi trướng, còn có cảm giác hơi đau.
Cô trừng mắt, nói giọng cứng nhắc: “Em có nên đi vào cho chúng ăn không?”
Hầu kết của Hoắc Vân Tiêu khẽ trượt một cái, ánh mắt anh lơ đãng rời đi, anh bình tĩnh nói: “Không cần đầu, bác sĩ Trần nói tạm thời không thể đi vào xem mấy đứa nhỏ.” “Bác sĩ Trần đâu rồi?”
Tần Nguyễn không yên lòng về hai đứa bé.
Lúc chúng đói bụng có khóc đòi không, và làm sao để cho chúng ăn. Anh sợ mình sẽ nói ra những lời trách cứ Tần Nguyễn .
Cô bé này vừa sinh con xong, vừa đi qua Quỷ Môn quan, anh không nỡ mắng cô.
Sắc mặt Tam gia chậm rãi trầm xuống, đôi mắt thâm thúy càng thêm đáng sợ, dường như muốn đốt sạch sành sanh Tần Nguyễn . Hoắc Vân Tiêu đứng bên cạnh, vươn tay ôm eo cô, anh cất giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Bác sĩ Trần nói hai đứa 7bé mới được sáu tháng đã ra ngoài, nên ít nhất cần phải ở trong phòng vô trùng một tháng. Trong khoảng thời gian này em nên nghỉ ngơi th7ật tốt, dưỡng cơ thể, chờ chúng nó ra ngoài sẽ bận rộn đấy.”
Ánh mắt nóng cháy của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ không c2hớp mắt, cô nhẹ giọng nói: “Chúng nhìn ngoan quá.”
Tam gia nghe vậy thì cười khẽ: “Chờ đến lúc chúng tỉnh dậy chưa chắc đã ngoan0 đâu.” “Em đấy, một cô bé đừng cậy mạnh như thế, anh cũng không phải là người chết, có chuyện gì em không thể nói cho anh biết à? Anh còn chưa tính món nợ vừa nãy ở trước cửa phòng vô trùng, em làm cho anh bị hôn mê đâu. Nếu em nói cho anh biết em đi làm cái gì, chẳng lẽ anh sẽ ngăn cản em? Chỉ là anh không muốn em một mình gánh chịu những chuyện đó, anh cũng là cha của lũ trẻ, càng là chồng của em, có chuyện gì em không thể chia sẻ với anh sao?”
Trái tim Tần Nguyễn như nhũn ra, nhưng ngoài miệng cô lại cứng rắn nói: “Tự em giải quyết được.”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của Tam gia: “Không phải anh nghi ngờ năng lực của em. Nguyễn Nguyễn à, em cũng nên để cho anh được gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông chứ, em như thể này sẽ khiến anh thành kẻ vô dụng đẩy.” Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh Lam An .
Là Hồ Nhất Ngạn tóc dài, người đầy mùi hồ ly.
Anh ta khoác vai Lam An , cười tủm tỉm và bảo: “Trẻ con loài người có phải rất đáng yêu không?”