Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 696: Tần nguyễn



Tần Nguyễn liếc mắt sang nhìn Linh Phong ở bên cạnh, cô trả lời bằng giọng không chắc chắn lắm: “Tôi cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi1 chúng ta.”

Linh Phong nhìn theo tầm mắt của cô.

Chỉ liếc mắt một cái, cô ta liền nói: “Ác linh.” Cây roi vàng rời khỏi lòng bàn tay Tần Nguyễn , thân roi vặn vẹo theo ý thức của chủ nhân, và dùng tốc độ cực nhanh quấn lấy cổ cây bách vàng.

Tần Nguyễn lùi lại phía sau, chuẩn bị để cây bách vàng tan thành tro bụi.

Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô đông cứng lại, cơ thể không tự chủ được gập xuống.
“Xèo xèo...”

Lực Minh Thần trên cây roi vàng thiêu đốt cơ thể hình người của cây bách vàng, và âm thanh xèo xèo mà hắn tạo ra vẫn còn tiếp tục.

Trong không khí tràn ngập một mùi khét.
Lần này, cây bách màu vàng ẩn nấp trong bóng tối lập tức bị kéo đến phía trước.

Nhờ ánh sáng từ cây roi vàng, Tần Nguyễn có thể thấy rõ hình dạng con người của hắn.

Một từ xấu xí cũng không thể mô tả chính xác được ngoại hình của đối phương.
Vốn dĩ là một loài cây tượng trưng cho vẻ đẹp và hy vọng, nhưng bàn tay của hắn lại nhiễm sát nghiệt, giết chóc vô số sinh linh, chính vì thế mà ngay cả việc biến hình thành con người cũng trở nên xấu xí như thế.

Cũng chỉ có thể nói một câu, tự chịu quả báo.

Cây bách vàng đang ở trước mắt, Tần Nguyễn có thể nhìn thấy rõ sự tham lam cùng sát ý hiện lên trong mắt hắn.
“Tôi...” Cả thể xác lẫn tinh thần của Linh Phong đều không thoải mái, cô ta do dự nói: “Tôi muốn trở về.”

Tần Nguyễn khẽ cười thành tiếng: “Muộn rồi.”

Cô đưa tay kéo Linh Phong, dắt cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Vừa dứt lời, cây roi vàng trong tay cô vung lên.

Thân roi lóe lên ánh sáng vàng, hắn dùng tốc độ kinh người và thể không thể ngăn cản bay về phía bóng đen.

“Xèo xèo...”
Mấy đứa trẻ trong bụng vẫn đang xôn xao.

Cũng không biết đêm nay bọn chúng làm sao lại nghịch ngợm như thế, là bất mãn mẹ quá bận rộn, hay là quá hưng phấn đây.

“Đi thôi.” Tần Nguyễn nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước.
“Thật là một mùi vị hấp dẫn.” Một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng vang lên từ phía đối diện.

Trong bóng tối, đôi mắt hung ác và nham hiểm của cây bách vàng nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn.

Hai vật nhỏ trong bụng là thứ cực kỳ bổ đối với hắn.
Tần Nguyễn ôn tồn nói: “Ở đây có một cái rãnh nước bẩn, nước thải của các hộ gia đình ở gần đây đều xả theo đường này, bao gồm phân và nước tiểu của con người.” Linh Phong dừng lại và đứng yên.

Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tần Nguyễn quay đầu nhìn cô ta.

“Sao thế?”
Nó gần giống như mùi hương của thịt rán.

Điều này cho thấy, cũng không phải là cây bách vàng không e ngại lực Minh Thần.

Tần Nguyễn nắm lấy roi vàng và giật mạnh.
Bọn hắn cũng giống Lâm Hạo, đều không đồng ý chuyện phu nhân đi một mình qua đó.

Còn Linh Phong, không được bọn họ coi như con người.

Chủ nhân có lệnh, chỉ cần đi ra bên ngoài cùng phu nhân, trừ phi liên quan đến vấn đề an toàn tính mạng, còn lại những cái khác phải luôn nghe theo mệnh lệnh của phu nhân. Cho dù bọn họ không đồng ý, thì cũng chỉ có thể làm việc theo bổn phận.
Một âm thanh xèo xèo khi bị bỏng bởi dầu nóng vang lên ở phía đối diện.

Roi vàng trong tay Tần Nguyễn lại bị cây bách vàng dùng tay không bắt lấy.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc, gương mặt trầm tĩnh cũng bị biến cố này đánh nát.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong không khí, chắn đường của hai người họ.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, trong mắt nhuốm đầy ánh sáng lạnh lùng khát máu.

Cô buông tay Linh Phong ra, và điềm nhiên nói: “Tới đây.”
Một báu vật trời cho như thế, ăn vào là có thể biến thành thần.

Tu luyện bao nhiêu năm qua, đã có biết bao sinh linh chết trên tay hắn còn chẳng phải là vì để tìm kiếm ra con đường tu luyện ngắn nhất hay sao.

Bây giờ cơ hội một bước lên trời đang ở ngay trước mắt, hắn làm sao từ bỏ được.
Là một bóng dáng đen nhánh, tốc độ rất nhanh.

Tần Nguyễn hỏi người bên cạnh: “Cô có nhìn thấy rõ không?”

Đôi mắt sáng ngời của Linh Phong chớp chớp trong bóng tôi, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi giày trên chân cô giẫm lên nền đất bẩn thỉu.

Khi nhấc chân lên và cất một bước thì có tiếng nước nhớp nháp dinh dính, âm thanh kỳ lạ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Linh Phong ở bên cạnh thấp giọng phàn nàn: “Nơi này thổi quá.”
Bất chợt cô ta nhớ ra có thể Tần Nguyễn không nhìn thấy động tác của mình, bèn lên tiếng: “Tôi không thấy rõ, quá nhanh.”

Nhanh đến mức cô ta không thể bắt được tung tích của đối phương.

Tần Nguyễn cong môi cười, tiếng cười đầy ẩn ý và có phần hơi kích động.
Tần Nguyễn không nhìn xung quanh, cô đi trên con đường nhỏ hẹp ngập đầy rác rưởi.

Linh Phong sóng vai đi bên cạnh cô.

Đi được nửa đường, có thứ gì đó chợt lóe lên trước mắt họ.
Phát giác cây bách vàng đang thèm muốn những đứa trẻ của mình, đôi mắt sâu thẳm của Tần Nguyễn nhìn đối phương, đáy mắt của cô như một đầm băng sâu không thấy đáy.

Cây roi vàng xuất hiện trong tay, quanh người cô cũng tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Tần Nguyễn nói, giọng lạnh lẽo: “Tên ta là Tần Nguyễn, là sứ giả dẫn độ linh hồn ở nhân gian, mi làm quá nhiều việc ác, không có cơ hội bị m Phủ phán xét mà xuống Địa Ngục, hôm nay ta tặng mi ba roi, lên đường mạnh giỏi!”
Trước khi đi, Tần Nguyễn 0dặn dò những người phía sau: “Hoắc Khương, Lâm Hạo, mọi người ở lại đây, không ai được phép đi qua nếu không có lệnh của tôi.” “Không được!” Lâm Hạo là người đầu tiên phản đối.

Anh ta nhìn Linh Phong bằng con mắt thiếu thiện cảm, như thể đang coi cô ta là một kẻ xấu có ác ý vậy.

Hoắc Khương và Hoắc Chi liếc nhìn nhau, hai người cúi đầu, đáp: “Vâng, phu nhân.”
Linh Phong đề nghị: “Đi xem một chút là biết thôi.”

Giọng n7ói của cô ta nhẹ nhàng, bình thản.

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn sâu vào Linh Phong, dường như muốn xuyên qua biểu cảm 2trên gương mặt để nhìn thấu đáy lòng của đối phương. Đột nhiên, cô mím môi cười và nói: “Ý kiến hay.”
Nhưng có câu nói rất hay là, chết vinh không bằng vẫn còn sống lay lắt.

Lâm Hạo vô cùng thức thời, hai chân anh ta dính trên mặt đất, gót chân không động đậy chút nào.

Trong con hẻm tối, gió lạnh về đêm thổi qua mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo.
Trong con hẻm tối và im ắng, tiếng bước chân như chồng lên nhau.

Phía trước có ánh sáng, bọn họ đã đi được 2/3 chặng đường.

Tần Nguyễn bước nhanh hơn.
Lâm Hạo đứng tại chỗ, sắc mặt vô cùng méo mó.

Anh ta tất nhiên là sợ quỷ rồi.

Còn chết? Là người luôn sống ở lằn ranh sinh tử như anh ta cũng không sợ chết.
Như thể cô đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.

Linh Phong có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc phả ra từ bóng đen đối diện.

Là cây bách vàng!
Đôi mắt Tần Nguyễn mở to, cô chậm rãi cúi đầu xuống một cách cứng ngắc.

Một cảnh tượng khiến Tần Nguyễn muốn rách cả mí mắt đập vào trong mắt cô.

Trời đất như quay cuồng, cơ thể cô không có cách nào ổn định được mà không ngừng run rẩy.

Từ trên người Tần Nguyễn tuôn ra một luồng khí rét lạnh như muốn nuốt chửng mọi thứ, cùng tiếng kêu gào giết chóc, điên cuồng tràn ngập trong con hẻm nhỏ.

Bên trong đôi mắt tinh khiết như thủy tinh của cô phản chiếu hình ảnh một bàn tay xanh đen đang thọc vào trong bụng cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.