Tô Vọng bị Hoắc Khương cưỡng ép kéo xuống tầng một. Vẻ mặt Lý Tử Lan cứng đờ, cô ta nói, giọng run rẫy: “Không thể nào!”
Rõ ràng Thẩm Nhiên đi cùng bọn họ trở về, làm sao có thể là quỷ được. Tô Vọng tiến lên khoác tay qua vai cô ta: “Tử Lan, em tỉnh táo một chút, bọn họ là bạn của Tiểu Ngũ.”
Lam An và Linh Phong đã đi với Tần Nguyễn, thì chứng tỏ bọn họ là người mình. Tần Nguyễn lắc đầu: “Em không biết.”
Tay của cô đặt trên cái bụng phòng to của mình, hàng lông mày khẽ nhíu lại. “Tô Vọng, không thấy Thẩm Nhiên đâu!”
Lý Tử Lan tựa vào trong ngực Tô Vọng, khóc ầm lên. Dù sao Tần Nguyễn cũng đã dẫn bọn họ đi chứng kiến rất nhiều cảnh tượng còn kích thích hơn thế này nhiều.
Tim của Tô Vọng và Lý Tử Lan suýt nữa ngừng đập. “Thẩm Nhiên không phải ở trên lầu à?”.
“Anh ấy ở trên lầu!” Nhìn thấy Lam An và Linh Phong đứng cách đó không xa, đầu óc Lý Tử Lan trống rỗng, một cơn tức giận bỗng xông lên.
“Là các người! Có phải do các người giở trò không, có phải là các người bắt Thẩm Nhiên đi không?!” Mắt Lý Tử Lan đỏ hoe nhìn cô: “Thật à?”
Tần Nguyễn gật đầu. Không cách nào xua đi được, cảm giác kinh hoàng khi cái chết chực chờ ập đến khiến anh ta nghẹt thở.
Sắc mặt Tô Vọng tái nhợt, anh ta cố nén phản ứng buồn nôn, khẩn trương hỏi: “Vậy Thẩm Nhiên đâu? Cậu ấy đang ở nơi nào, có bị nguy hiểm không?” Cuối cùng Tần Nguyễn phải chủ động thoát ly, anh ta mới không đành lòng mà buông ra.
Đôi mắt màu xanh sẫm của Lam An luôn nhìn Tần Nguyễn, thể hiện rõ sự quan tâm và lo lắng của mình với Tần Nguyễn. Bọn họ có quá nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của Tần Nguyễn lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hai người không hỏi thì Tần Nguyễn lại chủ động lên tiếng: “Thẩm Nhiên đâu?” Nhưng bọn họ còn chưa lên lâu, đã nhìn thấy Tần Nguyễn và Lam An ở lối vào của hành lang.
Tần Nguyễn dùng tay vịn eo, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn. Gió đêm thổ7i tới, lấy đi nhiệt độ ở chỗ vải bị thấm nước mắt, chỉ còn lại cảm giác mát lạnh.
Tô Vọng vỗ vỗ vai Lý Tử Lan, thấp giọng trấn an7. “Được, ban ngày lúc gặp bọn họ, tôi có để lại dấu vết trên người họ.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh.” Lâm Hạo đi đến bên cạnh Hoắc Khương, anh ta cau mày hỏi: “Phu nhân đâu rồi ạ?”
“Trên lầu ấy, có Hoắc Chi trông coi rồi.2” “Tình hình trên đấy thế nào ạ?”
Sắc mặt Hoắc Khương thay đổi, ông ta lắc đầu: “Vẫn chưa xác định được.” Mấy đứa nhỏ đang quấy trong bụng, cô cần phải nghỉ ngơi.
Hoắc Khương do dự: “Phu nhân, nếu Tam gia mà biết...” Tần Nguyễn trầm giọng cắt lời ông ta: “Vậy thì đừng để cho Tam gia biết!”
Sau khi gặp phải sự kiện phi tự nhiên, lại biết chuyện Thẩm Nhiên mất tích, cơ thể Lý Tử Lan căng cứng, toàn thân tỏa ra sự thù địch và cảnh giác. Thứ ở t0rên lâu khẳng định là tà ma rồi.
Còn đối phương nguy hiểm bao nhiêu thì một người bình thường như Hoắc Khương hoàn toàn không biết gì cả. Linh Phong tiến lên hất tay Lý Tử Lan ra, kéo Lam An lùi lại một bước, cô ta không vui nhìn Lý Tử Lan.
Linh Phong trông duyên dáng yêu kiều, yếu đuối mỏng manh, nhưng lúc này quanh người cô ta lại tràn ngập một hơi thở nguy hiểm. “Tử Lan, đừng khóc, tôi có thể tìm được Thẩm Nhiên.”
Tần Nguyễn không chịu nổi khi nhìn Lý Tử Lan khóc đến thương tâm như vậy, cô bèn bước xuống xe. Gương mặt cô ta không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng, mang đến cho người ta một cảm giác u ám.
Lý Tử Lan chuyển lửa giận sang Linh Phong, hai mắt cô ta đỏ lên, gào to: “Các người giấu Thẩm Nhiên đi đâu rồi?!” “Làm em sợ muốn chết, em cho 2rằng anh chết rồi!!”
Lý Tử Lan ôm chặt lấy Tô Vọng, nước mắt rơi vào trên vai đối phương, thẩm ướt cả vạt áo. “Tôi đi với cậu!”
Hoắc Khương nhanh chân đuổi kịp Lâm Hạo, hai người vội vàng bước đi. Những sự kiện phi tự nhiên xảy ra ở ngay trước mắt khiến họ vô cùng kinh hãi.
Nhận thức nhiều năm qua bị phá vỡ khiến bọn họ đã không thể nào diễn tả được tâm trạng lúc này bằng lời. Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng lại mang đến cho Tần Nguyễn cơn đau đớn không cách nào tưởng tượng nổi.
Bụng thắt lại đau nhói, tử cung co bóp mạnh. Tần Nguyễn dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt khép hờ: “Trong số tay chân gãy ở trong nhà không có cái nào là bộ phận trên cơ thể của Thẩm Nhiên , anh ấy không ở trên lầu.”
Hình ảnh thi thể nát vụn, mặt đất phủ đầy máu lại một lần nữa hiện lên trong đầu Tô Vọng. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Hoắc Khương cúi người cung kính nói: “Phu nhân, cơ thể cô không được thoải mái, có muốn liên hệ với bác sĩ không ạ?” Tần Nguyễn khoát tay: “Không cần đâu, một lát nữa là ổn thôi.”
Thẩm Nhiên chưa biết sống chết thế nào, cũng chưa giải quyết được cây bách vàng, cô không thể cứ trở về như vậy được. Lam An mím môi, hơi phật lòng vì thái độ khách sáo của cô.
Nhưng anh ta chỉ im lặng nhìn Tần Nguyễn một lúc rồi bảo: “Chờ tôi.” Nói xong, người đã biến mất tại chỗ.
Mấy người Hoắc Khương, Lâm Hạo, Hoắc Chi đã quen với cảnh tượng này. Được Hoắc Khương và Lâm Hạo đỡ, Tần Nguyễn ngồi vào trong xe.
Tô Vọng và Lý Tử Lan đứng ngoài xe, ánh mắt lo âu nhìn Tần Nguyễn. Ông ta biết việc Lâm Hạo có thể chất khác thường.
Phu nhân ở trên lầu với một người đàn ông xa lạ, chưa biết chừng sẽ xảy ra tình huống gì đó, có Lâm Hạo ở đây có lẽ sẽ có thay đổi. Lý Tử Lan ngồi ở trong xe, nhìn thấy hai người từ hành lang 1đi tới thì vội xuống xe và chạy như bay đến.
Cô ta bổ nhào vào trong ngực Tô Vọng, khóc òa. Lam An lại đứng ra, anh ta nói với Tần Nguyễn: “Cơ thể cô không tiện lắm, để tôi đi tìm.”
“Anh có thể tìm được không?” “Sẽ tìm được thôi, chúng ta còn hẹn nhau ngày mai sẽ đi ăn lấu siêu cay cơ mà, cậu ấy sẽ không nuốt lời.”
Giọng Tô Vọng khàn khàn, nói ra lời này mà đến chính anh ta cũng cảm thấy không đáng tin cậy. Hoắc Khương cùng Lâm Hạo muốn đỡ Tần Nguyễn thay cho Lam An .
Nhưng trên gương mặt đẹp trai đến mức yêu nghiệt của Lam An phủ kín lo lắng, cũng không muốn buông tay. Lâm Hạo ngửa đầu, nhìn căn hộ sáng đèn ở trên lầu, sắc mặt anh ta căng cứng, vẻ mặt rất khó coi.
Vừa rồi Tần Nguyễn đột nhiên đau bụng, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không nữa. Anh ta có thể chất đặc biệt, chưa biết chừng lại giúp đỡ được cho Tần Nguyễn ấy chứ.
Hoắc Khương vươn tay ra muốn kéo Lâm Hạo, nhưng bàn tay đưa ra được nửa đường thì động tác dừng lại. Tần Nguyễn liếc nhìn Tô Vọng.
Vẻ mặt anh ta căng thẳng, khẩn trương nuốt nước bọt: “Tiểu Ngũ, em chắc chắn chứ?” “Phu nhân!”
Hoắc Khương và Lâm Hạo hoảng hốt, vội vàng chạy tới. Tối nay anh ta luôn có cảm giác bất an, dường như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Lâm Hạo đứng do dự một chút rồi chạy sượt qua người Hoắc Khương: “Tôi lên lầu xem thế nào.” Lý Tử Lan tiến lên nắm lấy cổ áo Lam An .
Trong mắt cô ta vằn tia máu, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm khiến gương mặt trông vừa nhếch nhác lại vừa dữ tợn. Lam An vừa đi, Tần Nguyễn đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm con hẻm tối cách đó không xa.
Đó là con đường dẫn đến một nơi hỗn loạn hơn và phức tạp hơn, nơi thực sự lang thang trong bóng tối của nhân gian, nơi nguy hiểm bên lề luật pháp.
Chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ này là sẽ đến được địa ngục trần gian, nơi chuyên mua bán các loại vũ khí, ma túy bất hợp pháp và thu gặt mạng sống con người. Tần Nguyễn sinh sống ở khu tây mười tám năm nên hiểu rất rõ về nơi đó.