Lý Tử Lan nghe vậy thì giơ ngónc giữa lên với anh ta. Hôm nay cô ta mặc váy da, chứ nếu không thì đã leo lên đầu tường với bọn họ từ nãy rồi. Thẩm Nhiên nhìan những chiếc lá nằm rải rác bên cạnh Bảy Chó, đôi mắt của cậu ta tối xuống. Cậu ta lên tiếng đề nghị: “Tôi cảm thấy hai người kia thật sự có vấn đề, hay là chúng ta đi theo xem một chút?” Tô Vọng cười du côn, nói: “Tôi cũng đang có ý đó.”
Anh ta cũng cảm thấy hai người kia có vấn đề, họ không chỉ biết Tần Nguyễn, mà còn đánh bọn Bảy Chó, không biết bọn họ đến khu tây để làm cái gì. Tần Nguyễn điện quá cười một tiếng: “Anh tìm được người vậy mà lại không biết ở đó là nơi nào à?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô đánh giá Lam An và Linh Phong.
Rất nhanh cô đã hiểu ra. Lam An cầm tay Linh Phong, tiếp tục tiến lên. Bọn họ đi được thêm mấy bước nữa thì bóng dáng dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi biến mất ở trên con đường nhỏ này. Những người đi lại xung quanh giống như không nhìn thấy được bọn họ. Có lẽ có người chú ý tới, nhưng chờ bọn họ quay đầu lại thì người đã biến mất không còn thấy đâu nữa rồi.
Bảy giờ tối, bên trong biệt thự Hương Tạ. Đến giờ cơm, Tần Nguyễn đi lên lầu xem Tam gia đã thức dậy hay chưa. Cô vừa mới lên lầu thì đụng phải Tam gia ở góc rẽ, anh đã tắm rửa qua, mặc một bộ đồ ở nhà sáng màu.
Thấy Tần Nguyễn dùng tay vịn 10, Hoắc Vân Tiêu đi lên trước đỡ ở sau lưng cô: “Em lên đây làm cái gì?” Hai vị yêu tinh không dính khói lửa trần gian này không quen thuộc với thế giới loài người thay đổi chóng mặt theo thời gian. Tần Nguyễn: “Thôi được rồi, hai người có thể tìm được đường đến thì chắc hẳn cũng phải biết nơi cây bách vàng đang ở, cứ đưa tôi đến đó là được.” Giọng nói thanh tao của Linh Phong vang lên: “Nơi đó có ba người mà cô biết, hai nam một nữ.” Dường như Tần Nguyễn đã đoán ra được chỗ mà Lam An nói là nơi nào.
“Họ có đặc điểm gì không?” Trên mặt cô lộ ra một chút hy vọng. Lam An trả lời: “Nữ tết rất nhiều bím tóc, một người nam dáng vẻ thư sinh, người còn lại có vóc người cao lớn.” “Hai người đi khu tây?” Tần Nguyễn mở to mắt, nhắc nhở: “Có phải nơi đó có rất nhiều tòa nhà kiểu cũ xây xin xét nhau, con đường chật hẹp, môi trường rất bẩn thỉu?”
Lam An và Linh Phong cùng gật đầu. Bọn họ chưa bao giờ thấy một nơi nào hỗn loạn như vậy. Không khí ở nơi đó khiến cả thể xác lẫn tinh thần của bọn họ đều bị tổn thương. Nếu như bản thể của họ trưởng thành ở nơi đó, thì đối với họ mà nói sẽ là sự tra tấn tăm tối không có ánh mặt trời. “Tôi biết rồi.” Đôi môi đỏ của Tần Nguyễn cong lên: “Tôi còn chưa ăn cơm, đợi tôi cơm nước xong xuôi rồi chúng ta cùng đi?”
Cô mà không ăn cơm, mấy đứa bé trong bụng sẽ đói. Làm chuyện gì cũng phải có thứ tự ưu tiên. Lam An nhẹ nhàng gật đầu: “Được.” Đối với bất kỳ yêu cầu nào của Tần Nguyễn , anh ta đều sẽ thuận theo vô điều kiện, huống chi là chút chuyện nhỏ này.
Tần Nguyễn xuống lầu, đi vào phòng ăn. Cô thấy Tam gia đang ngồi dựa người vào ghế, tư thể thoải mái, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng và đang làm việc. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lam An và Linh Phong rời đi, sau đó mới kéo tấm thân mệt mỏi trở về.
Coi như bọn họ tốn mất mấy tiếng phí công vô ích rồi.
Tô Vọng nói: “Tử Lan, nhắc tới chuyện này vẫn phải trách em, nếu em không nhìn bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không nói chuyện với chúng ta.” Bọn họ vô cùng nghi ngờ hai người kia đang chơi bọn họ. Thấy Lam An và Linh Phong lại rời đi, Lý Tử Lan đã không còn lòng dạ nào thưởng thức sắc đẹp, cô ta cắn răng nói: “Bọn họ sắp đi kìa, có theo nữa không?”
“Theo cái cứt!”
Tô Vọng điện quá văng tục. Thẩm Nhiên cũng kiệt sức, hai anh em tựa vào nhau. Tô Vọng: “Ai biết bọn họ có len lén...” Giọng nói của ba người càng ngày càng xa. Lam An và Linh Phong đã rời đi, phát giác ba cái đuôi nhỏ ở phía sau không đuổi theo nữa thì đứng lại.
Linh Phong ngoái nhìn cửa vào khu tây, cô ta cất tiếng nói, giọng nhẹ nhàng không có tình cảm gì: “Bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Thái độ của Lam An vẫn lạnh lùng giống trước đó: “Không biết.” Bọn họ cũng không phải đi lung tung trong khu tây, mà là đang đi bày trận pháp, đề cây bách vàng không cách nào thoát đi được, chờ Tần Nguyễn tự mình đến trừng trị nó. Linh Phong thu tầm mắt lại và nói: “Đi thôi.” “Sao anh không ăn trước?”
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, thấy là Tần Nguyễn thì dịu dàng nói: “Chờ em.” Anh đặt máy tính bảng lên bàn rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Tần Nguyễn không nói gì, ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Người hầu ba thức ăn lên, hai người yên lặng ăn cơm. Ăn được một nửa, Tần Nguyễn nói cho anh biết chuyện lát nữa mình muốn đến khu tây. Đôi đũa trong tay Hoắc Vân Tiêu hơi dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn. Gương mặt phúng phính như trẻ con của cô trông rất đáng yêu, khiến người ta muốn véo mấy cái. Nếu Tần Nguyễn chưa nói tới chuyện đi khu tây, thì Hoắc Vân Tiêu có thể sẽ trêu chọc cô. Lúc này, đôi mày của anh nhíu lại, mặt lộ vẻ không vui, trong mắt cũng mang theo ánh nhìn không đồng tình. “Nguyễn Nguyễn, nhất định phải đi à?” “Ừm.” Tần Nguyễn vẫn đang ăn cơm, nuốt miếng cơm trong miệng xong, cô bình tĩnh nói: “Em đang tìm một người, có vô số sinh linh đã chết trong tay gã này, em không thể để cho hắn tiếp tục hoành hành nữa.”
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì khẽ thở dài. Không nói chuyện thì sẽ không tò mò.
Không tò mò, cũng sẽ không bị lừa đi lòng vòng như vậy.
Lý Tử Lan: “Nhưng bọn họ biết Tần Nguyễn mà.” Hàm ý là không liên quan gì đến cô ta, cho dù cô ta không nhìn hai người kia thì đối phương cũng sẽ chủ động đến nói chuyện với bọn họ thôi. Tô Vọng cắn rằng: “Ông đây đang rất nghi ngờ là hai người kia cố ý, dáng vẻ thì khả nghi, lại mang chúng ta đi lượn một vòng, cũng không biết có phải là đang đi khảo sát hay không nữa.” Thẩm Nhiên : “Không có khả năng, bọn họ có làm cái gì đâu.” Hai người từ trên đầu tường nhảy xuống, động tác nhảy rất đẹp mắt. Cả ba đuổi theo hướng Lam An và Linh Phong rời đi, và nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của họ.
Bọn họ tự nhận mình đi theo dõi thần không biết quỷ không hay nên sẽ không bị người ta phát hiện.
Nhưng họ lại không biết rằng Lam An và Linh Phong đã phát hiện ra họ từ sớm. Sau đó trong mấy tiếng tiếp theo, bọn họ theo Lam An và Linh Phong đi một vòng lớn ở trong khu tây. Bát mì vằn thắn ăn lúc chiều đã được tiêu hóa hết sạch trong mấy tiếng vừa rồi. Ba người vừa mệt vừa đói, họ dùng ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm vào Lam An và Linh Phong đang đứng ở lối ra vào của khu tây. Tần Nguyễn phát giác không thích hợp, cuối cùng cô cũng nâng mắt lên. Toàn thân Hoắc Vân Tiêu tản ra khí chất lạnh lùng, cặp mắt đen láy chìm xuống, không tìm được vẻ ôn hòa như trước. Tần Nguyễn nhìn thấy Tam gia như thế này cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô hỏi: “Anh không muốn em đi à?”
Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Ừ.”
Câu trả lời ngắn gọn, thái độ rõ ràng. Tần Nguyễn nhíu mày: “Tại sao?” Lúc trước, Tam gia sẽ không ước thúc cô.
Cô muốn làm chuyện gì chỉ cần nói qua với anh một tiếng, người này đều sẽ thuận theo cô vô điều kiện. Tại sao lần này anh lại ngăn cản? Bàn tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu vươn về phía bụng của Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô qua lớp quần áo. “Nguyễn Nguyễn, cái thai đã được sáu tháng, nếu xảy ra sai lầm gì thì cả em và anh đều sẽ hối hận.” Thì ra là anh lo lắng cho con, Tần Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô mím môi cười và nói: “Em sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.” “Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?” Hoắc Vân Tiêu liếc xéo cô một cái, anh không chiều cô như bình thường mà ngược lại giống một vị phụ huynh đầy uy nghiêm hơn.
Không đợi Tần Nguyễn lên tiếng, anh lại nói: “Có chuyện gì không thể chờ em sinh xong đã rồi mới đi làm à, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, em ở yên trong nhà đi, để cho anh ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng.”
Lúc trước anh không ngăn cản Tần Nguyễn là bởi vì anh coi cô như một con người độc lập mà không phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh, hoặc có thể nói là phụ thuộc vào nhà họ Hoắc.