Không biết anh ta mỉa mai hay ngưỡng mộ nữa, tóm lại thì tâm trạng của Công Tôn Nghị bây giờ rất phức tạp.
Công Tôn Vi đã mất trí khi bị sỉ nhục. Ánh mắt Tần Nguyễn liếc qua phần cơ bắp bộc phát trên người họ.
Hoắc Tam gia ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này. Bàn tay của Tần Nguyễn tăng sức mạnh khiến miệng của Công Tôn Vi bị bóp méo. Tần Nguyễn thực sự muốn xé toang cái miệng này khiến đối phương vĩnh viễn không thể mở nó ra được nữa. Tại sao lại có người khốn nạn đến mức này, rõ ràng là người nhưng cô ta lại khoác một lớp da thú. Những ngón tay mảnh khảnh của Tần Nguyễn đâm vào da mặt Công Tôn Vi. Dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy theo đầu ngón tay của cô. Vẻ mặt Tần Nguyễn trầm xuống, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sát ý hiện lên trong mắt cô. Đầu óc không được tỉnh táo lắm của Công Tôn Vi bỗng nổ ầm một tiếng. Cảm nhận được sát khỉ mãnh liệt trên người Tần Nguyễn, Công Tôn Vi rùng mình, toàn thân nổi da gà. Hoắc Tam gia vẫn ngồi vững vàng như núi Thái ở bên cạnh. Anh không lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt còn hiện lên vẻ cưng chiều để Tần Nguyễn muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy năm lỗ máu trên mặt Công Tôn Vi, Công Tôn Nghị sợ Tần Nguyễn sẽ tiếp tục nên vội vàng lên tiếng. “Tam thiếu phu nhân, không cần cô phải làm bàn tay mình vì Công Tôn Vi đâu, cô ta là người nhà Công Tôn, tôi sẽ cho người dạy dỗ cô ta một cách nghiêm khắc.” Tần Nguyễn thả cằm Công Tôn Vi ra. Tần Nguyễn cau mày nhìn vết máu trên đầu ngón tay. Nhìn thấy khăn giấy trên bàn, Tần Nguyễn rút vài tờ rồi từ từ lau sạch đầu ngón tay đã chạm vào Công Tôn Vi. Tần Nguyễn thậm chí còn không nhìn Công Tôn Nghị: “Lần đầu tiên tôi đã tha cho cô ta, nếu lần này lại tha, sau đó cô ta lại lượn lờ trước mặt tôi thì tôi sẽ biến thành trò cười à?” Tần Nguyễn nói với giọng điệu chậm rãi và uể oải. Công Tôn Nghị liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ ở bên cạnh, đối phương tiến về phía Công Tôn Vi. Hoắc Khương đè chặt Công Tôn Vi, không để vệ sĩ nhà Công Tôn động tay vào. Nhìn thấy cảnh này, Công Tôn Nghị cười nói với Tần Nguyễn: “Tôi sẽ đưa Công Tôn Vi ra khỏi thủ đô, sau này Tam thiếu phu nhân sẽ không nhìn thấy cô ta nữa đâu.”
Công Tôn Vi không thể bị hủy hoại như thế này, cho dù không thể làm đối tượng thông gia, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng khác. Những người trong gia tộc đều phải được tận dụng triệt để. Tần Nguyễn im lặng một lát rồi nhìn về phía Công Tôn Nghị. Cô thản nhiên nói: “Tôi hy vọng như vậy.” Đây tương đương với một lời đồng ý tha cho Công Tôn Vi. Công Tôn Nghị ra lệnh cho vệ sĩ: “Kéo nó ra ngoài đi, đừng để ảnh hưởng đến khách quý.” Cô ta nói mà không suy nghĩ: “Một cô gái độc ác, thô bỉ và không biết xấu hổ như cô, thật sự làm người ta ghê tởm!”
Hoắc Tam gia hoàn toàn nổi điên, anh trầm giọng ra lệnh: “Hoắc Khương, ném cô ta ra ngoài!” Anh ta còn tưởng Hoắc Vân Tiêu sẽ giảng một đống đạo lý với Tần Nguyễn, để cô biết cái gì là biết giữ bổn phận của mình. Công Tôn Nghị đưa mắt dò xét Tần Nguyễn. Anh ta bây giờ càng ngày càng tò mò về cô gái Tần Nguyễn này. Hoắc Vân Tiêu thế này đâu xem Tần Nguyễn như vợ, rõ ràng là đang nuôi một đứa trẻ mà. Nhìn cái thái độ thuận theo tuyệt đối này xem, thiếu mỗi nước nâng lên mà cúng bái nữa thôi.
Nghe thấy tiếng ồn ào từ khán phòng bên ngoài cửa sổ, Công Tôn Nghị đảo mắt. Trong mắt anh ta toát ra một tia tính toán, đột nhiên anh ta lên tiếng hỏi Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân, tôi nghe nói cô từng tham gia vào sàn đấu quyền Anh ngầm ở khu tây, cô nhìn xem trận này ai sẽ thắng?” Chuẩn xác mà nói, tình bạn trong sáng giữa một người đàn ông và một người đàn bà, là hai tâm hồn thú vị thấy chướng mắt sắc đẹp của nhau.
Còn những kẻ cặn bã lợi dụng cái mác tình bạn để đường hoàng chơi trò mập mờ. Thứ Tần Nguyễn muốn là sự tuyệt đối trung thành với nhau ở trong hôn nhân, cả tinh thần lẫn cơ thể đều phải giữ mình trong sạch, Công Tôn Nghị đang đưa mắt nhìn vệ sĩ đuổi Công Tôn Vi đi thì nghe thấy Tần Nguyễn nói ra lời to gan này. Khá lắm, cô gái này đúng là lợi hại. Vậy mà lại trực tiếp yêu cầu Hoắc Vân Tiêu đưa ra lời đảm bảo. Anh cười nhẹ, giọng vừa dịu dàng vừa mập mờ, mang theo một chút cưng chiều: “Là lỗi của anh, sau này sẽ không thể nữa.”
Tần Nguyễn hài lòng, trên mặt nở nụ cười nhẹ. Hoắc Vân Tiêu nắm tay cô và đưa lên môi hôn một cái. Sự tàn nhẫn trong mắt Tam gia lại xuất hiện, sát khí tỏa ra một cách không hề che giấu.
“Chờ một chút!” Tần Nguyễn ngăn cản. Ngọn lửa giận trong lòng cô cũng bùng lên. Tần Nguyễn bước lên vài bước, bóp chặt cằm Công Tôn Vi: “Tôi không biết xấu hổ à?” “Tôi không phải loại không biết xấu hổ như cô, lại dám đi quyến rũ đàn ông đã có vợ, cái miệng của cô thật đáng ghét.” Hoắc Vân Tiêu nghe hiểu ý ngầm của Tần Nguyễn .
Không phải là cô bé này không tin anh, mà là đang trách anh dây dưa với những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Anh ngẩng đầu, đôi mắt trầm tĩnh nheo lại, nhìn tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp tinh ranh như một con hồ ly nhỏ của Tần Nguyễn Một lát sau, khóe môi của Tam gia khẽ nhếch lên. Mà Tam gia lại để cho những người phụ nữ khác tới gần mình, rồi bị người có mưu đồ thừa cơ lợi dụng.
Hôm nay Tần Nguyễn đến đây chính là vì muốn nói với Tam gia một câu như vậy. Cô không muốn sau này, cứ có phụ nữ đứng cùng anh là cô lại phải tới thu dọn đồng lộn xộn. Nếu như bọn họ đã kết hôn thì nên giữ khoảng cách nhất định với người khác giới. Đừng nói cái gì mà cũng có tình bạn thân thiết và trong sáng giữa đàn ông và đàn bà. Tần Nguyễn không tin những thứ này. Bạn bè thực sự sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm của bạn mình. Với những người có gia thế như bọn họ, trong hôn nhân họ luôn tôn trọng lẫn nhau, nhưng còn ở bên ngoài chơi như thế nào sẽ không thể hiện ra công khai. Bọn họ hiểu rõ được hậu quả nặng nề của việc hôn nhân đổ vỡ.
Công Tôn Nghị nghe lời nói thăm dò của Tần Nguyễn mà cảm thấy cô vừa đơn thuần lại vừa buồn cười. Không phải là anh ta xem thường xuất thân của Tần Nguyễn , mà là cô vừa không có hậu trường phía sau, vừa không có tình cảm làm nền móng thì dựa vào cái gì mà muốn Hoắc Tam gia giữ mình trong sạch vì cô. Tất nhiên là có, nhưng Tần Nguyễn không muốn nói. Cô nhìn Tam gia và hỏi lại y như vậy: “Vì sao Tam gia lại chọn người kia?” Hoắc Tam gia vuốt vuốt bàn tay ngày càng mềm mại của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng, nói: “Hắn đẹp trai hơn.”
“WTF?!” Công Tôn Nghị nhắc đến xuất thân khu tây của Tần Nguyễn mà không có một chút khinh thường nào. Hoắc Vân Tiêu vẫn đang nắm tay Tần Nguyễn, nghe vậy thì nhìn về phía Công Tôn Nghị. Bên trong cái nhìn này ẩn chứa sự cảnh cáo. Công Tôn Nghị nheo mắt mỉm cười, phớt lờ Hoắc Vân Tiêu. Tần Nguyễn nhìn xuống trận đấu bên dưới. Tay võ sĩ mặc quần đùi màu đen đang chiến đấu với tay võ sĩ tóc hơi dài, đeo băng đô màu xanh lam.
Cả hai đều đã dùng cạn sức, đánh đến mặt đỏ tía tai. Vừa nãy anh cũng nhìn nhưng không cảm thấy gì, bây giờ thì lại có chút khó chịu. Lại nhìn hai võ sĩ trên sàn đấu, càng nhìn càng không vừa mắt. Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt, cô nói với Công Tôn Nghị: “Võ sĩ tóc dài sẽ thắng.” Gia chủ nhà Công Tôn cười: “Không hổ là vợ chồng, đến cả chọn cũng chọn cùng một người.” Tần Nguyễn thắc mắc nhìn Hoắc Tam gia. Tam gia lại chỉ cong khóe miệng cười nhẹ mà không nói gì cả.
Công Tôn Nghị lại hỏi Tần Nguyễn: “Tại sao tay võ sĩ tóc dài sẽ thắng, cô có căn cứ vào cái gì không?” Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, vẫn còn đang an ủi Tần Nguyễn: “Đừng tức giận nữa, ngồi thêm một lúc rồi chúng ta về nhà nhé?”
“Được.” Tần Nguyễn ngồi bên cạnh Tam gia, cô lại quay trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nhẹ nhàng như trước đó. Công Tôn Nghị trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thế thôi á? Không còn gì khác nữa à? Gia chủ nhà Công Tôn vui vẻ xem kịch, anh ta thả lỏng người dựa ra đằng sau, cũng không chú ý sàn đấu bên ngoài cửa sổ nữa.
Anh ta nhướng mày, cảm thấy hứng thú nhìn hai người trước mắt. Tần Nguyễn còn chưa lên tiếng, Công Tôn Nghị đã nổ trước. Anh ta chỉ tay vào Hoắc Vân Tiêu: “Anh có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa không?”
Trái tim anh ta đã tan nát.
Trò đặt cược ngày hôm nay không chỉ là vì chuyện nhà Công Tôn có phải người đi cùng nhà họ Hoắc đến nước Fuluo không. Mà điều quan trọng hơn là so đầu về mắt nhìn.